Khi nhìn thấy những người khác, bà ấy liền giả vờ đáng thương, khóc lóc nói nhi tử đã chết, nhi tức bất hiếu đã đuổi bà ấy ra khỏi đoàn chạy nạn, hy vọng gia đình kia sẽ cho bà ấy đi cùng về phương đông.
Nữ chủ nhân nhà kia vốn không bằng lòng, cảm thấy mang theo một lão thái thái sẽ là một gánh nặng.
Nhưng nam chủ nhân trong nhà lại để mắt tới lương thực trên người mẫu thân Triệu Hắc Oa, nói hết lời rốt cục thuyết phục được bà nương nhà mình đồng ý đưa lão phu nhân đi cùng.
Bọn họ không có quan tâm đến sống chết của lão phu nhân này, nhưng lương thực là một thứ đồ tốt.
Buồn cười là mẫu thân Triệu Hắc Oa vẫn cho rằng mình đã tìm được vị cứu tinh, nhất định là ông trời thương xót bà ấy.
...
Bởi vì hạ trại ở cùng một chỗ nên trong lều vải chỉ còn lại máy người lão nhân và hài tử, các nữ nhân đều kết thành nhóm đi vào rừng xem có thể hái được ít rau dại, quả dại gì không.
Hầu hết nam nhân đều đi săn thú rừng.
Cố An Nhiên cũng đi săn, nhưng nàng không đi cùng nhóm người chạy nạn, nàng thích đi một mình hơn.
Ra ngoài gần hai canh giờ, nàng săn được hai con gà rừng liền ném chúng vào không gian.
Đang chuẩn bị đổi chỗ xem kiếm được con mồi khác không thì nghe thấy cách đó không xa có người hét lên: “Không được rồi, có nguy hiểm!”
“Chạy đi!”
Cố An Nhiên nghe được tiếng la, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, chạy về hướng phát ra âm thanh.
Mới chạy được hơn chục thước đã đυ.ng phải Cố Hồng Khánh.
“An Nhiên cô nương, mau chạy đi! Có lợn rừng!”
Cố An Nhiên ra vẻ ngạc nhiên: “Có lợn rừng sao lại phải chạy?”
Không phải đúng lúc có thêm đồ ăn sao?
Cố Hồng Khánh lo lắng nói: “Chúng ta ở đây không có bao nhiêu người, mà đều chạy tản ra. Lợn rừng này rất lớn, chỉ mấy người chúng ta không làm gì được nó.”
“Ồ.”
Cố An Nhiên tỏ ra không thèm để ý chút nào, thậm chí còn đi về phía con lợn rừng.
Cố Hồng Khánh nghĩ tới nàng vừa mới cứu thê tử hắn ta, bỏ rơi Cố An Nhiên như vậy thật không tử tế chút nào.
Cho dù có gặp nguy hiểm, cũng chỉ có thể liều mạng cho đáng mặt quân tử.
Con lợn rừng có răng nanh dài nhìn thấy Cố An Nhiên liền lao như điên về phía nàng.
Cố An Nhiên ném Phi Hổ trảo cắm vào trên cây, mượn lực bay lên không trung.
Con lợn rừng vồ hụt, nhe răng trợn mắt về phía Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên siết chặt nắm đấm, hung hăng đánh một quyền vào giữa hai mắt lợn rừng!
Con lợn rừng chịu một cú đấm nhất thời thân thể co quắp, bốn chân duỗi ra, nằm bất động trên mặt đất.
Cố Hồng Khánh còn chưa kịp rút cung tên, lúc này đã kinh ngạc há hốc miệng.
Không quá lời khi nói, bây giờ nhét một quả trứng vịt vào miếng hắn ta cũng không có gì khó khăn.
Không phải hắn ta chưa từng nhìn thấy qua những chuyện lạ trên đời, nhưng là một thợ săn, hắn ta biết rất rõ xương lợn rừng cứng đến mức nào.
Cần sức mạnh lớn thế nào mới có thể hạ gục một con lợn rừng chỉ bằng một cú đấm, hắn ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Mấy người chạy nạn rước đó đã nhìn thấy hành vi liều mạng của Cố An Nhiên, cũng mang theo vũ khí chuẩn bị tới hỗ trợ.
Nhưng khi đến nơi, đã nhìn thấy con lợn rừng nằm bất động trên mặt đất.
Vẻ mặt của mấy nam tử đều giống hệt Cố Hồng Khánh: “Hai người các ngươi đánh chết lợn rừng à?”
Cố Hồng Khánh nói: “Một mình An Nhiên cô nương đánh nó bất tỉnh đấy.”