Chương 44: Giao thuốc (2)

Cho nên dù là thuốc hay thực phẩm, ở đây cũng không cần phải lo lắng về vấn đề hạn sử dụng, vì chúng sẽ luôn giữ nguyên hình dạng giống như khi nhét vào không gian.

Vì vậy nàng nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được, tại sao không gian của mình còn có thêm khu bảo quản lạnh, bởi vì chức năng này về cơ bản là vô dụng.

Ngoài việc có thể làm mấy loại kem, đá bào.



Cũng may thuốc dành cho thai phụ được cất giữ khá gần phía trước.

Cố An Nhiên không mất nhiều thời gian đã lấy được một hộp thuốc giữ thai, bỏ vào túi vải.

Sau khi rời khỏi khu vực nhà thuốc, nàng đi vào khu thực phẩm, nhặt lấy một con gà đã bị gϊếŧ nhưng còn chưa nhổ lông.

Liếc nhìn qua hạt giống rau đổi được với tiểu tử ở Triệu gia thôn, những ngày này nàng bận rộn đến mức không có thời gian để gieo hạt.

Nhất định phải dành chút thời gian để trồng rau, ăn rau rừng mãi cũng không tốt, trong không gian thực sự không thu được nhiều rau xanh.

Sau khi ra khỏi không gian, nàng đi thẳng đến chỗ phu thê Cố Hồng Khánh hạ trại.

Cố Hồng Khánh là một hán tử thẳng thắn, kiên cường, lúc này khóe mắt lại có chút đỏ lên.

“Thê tử ngươi thế nào rồi?” Cố An Nhiên bình tĩnh hỏi.

Cố Hồng Khánh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “ Bà đỡ ở Triệu Gia Thôn cũng đã tới xem cho thê tử ta, nói là sợ rằng không giữ được hài tử.”

Thê tử hắn ta là Nguyệt Quế, lúc này cũng đang yếu ớt nằm trên tấm vải dầu, âm thầm rơi lệ.

Cố An Nhiên giơ ra hai viên thuốc trong tay ra: “Cái này lấy ở nơi ta từng sống. là thuốc chuyên dùng cho thai phụ muốn giữ thai. Nếu ngươi tin lời ta, có thể cho nàng ấy uống thử.”

“Nhưng mà ta cũng không đảm bảo nó hoàn toàn có công hiệu.”

Suy cho cùng, ngay cả trong thời đại nàng ở trước đây, bác sĩ cũng không dám đảm bảo chắc chắn có thể giữ được thai nhi.

Cố Hồng Khánh dường như hoàn toàn tin tưởng Cố An Nhiên, hắn không chút do dự cầm lấy hai viên thuốc, liên tục nói: “An Nhiên cô nương, cám ơn ngươi.”

“Chỉ là thuốc này phải uống thế nào? Dùng nước nấu lên à?”

Cố An Nhiên lắc đầu: “Không cần, chỉ cần cho vào miệng, uống nước vào là được.”

Cố Hồng Khánh giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, rót một chén nước cho thê tử Nguyệt Quế uống thuốc

Cố An Nhiên đặt con gà bên cạnh chân Cố Hồng Khánh: “Con gà này cho ngươi.”

“Cảm ơn An Nhiên cô nương. Ta biết quy tắc của ngươi, chờ thê tử ta khỏe hơn một chút, ta sẽ đi săn trả đồ cho ngươi.”

Cố Hồng Khánh không từ chối con gà này, bởi vì mấy ngày nay hắn ta lo lắng cho sức khỏe thê tử, đi săn cũng không dám đi quá xa, không bắt được bao nhiêu.

Cố An Nhiên xoay người rời đi không quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Không cần trả lại, ngươi đã giúp ta gϊếŧ một tên mã tặc.”

Cố Hồng Khánh biết An Nhiên cô nương là đang giúp mình, mã tặc là mối đe dọa đối với tất cả mọi người, hắn ta cũng không phải gϊếŧ chúng vì nàng.

Vì chuyện thê tử của Cố Hồng Khánh, Lý Kim Quang và Cố An Nhiên đã bàn bạc, quyết định hạ trại ở đây vài ngày.

...

Lại nói đến mẫu thân của Triệu Hắc Oa, khi quay lại không bao xa đã gặp một đoàn người chạy nạn khác, tổng cộng tầm khoảng mười người, là một đại gia đình.

Nhưng mà bọn họ chạy về phương đông.