“Ta không có ý nói như vậy." Miệng Lương Ngọc Doanh thì nói như thế nhưng đôi mắt nhỏ hơi ngấn nước kia vẫn không ngừng nhìn về phía Bùi Nghiên Đình. Hai má nàng ửng đỏ, hai mắt hàm chứa tình ý, nếu ai không rõ ý tứ của nàng ta thì kẻ đó đích thực là đồ ngốc!
"Ta chỉ nói, Vương gia của Tĩnh Quốc chỉ có thể xứng đôi với nữ tử ưu tú." Lương Ngọc Doanh thành thật nói: "Những nữ tử khác chẳng phải sẽ làm bẩn uy danh của Vương gia hay sao?"
Ninh Hiểu Tiêu nghe xong, quay đầu nhìn về phía Bùi Nghiên Đình: "Ngươi muốn dạng nữ tử như thế nào?"
Bùi Nghiên Đình bật cười ha hả, đưa tay nắm lấy bả vai Ninh Hiểu Tiêu, nói một cách chắc chắn: "Ta chỉ muốn một người giống như nàng!"
Ninh Hiểu Tiêu vỗ "Bộp" một cái lên bàn tay to của Bùi Nghiên Đình đang khoác lên bả vai nàng, sau đó đẩy ra: "Ta cho ngươi động tay động chân à?"
"Ta sai rồi." Bùi Nghiên Đình lập tức rút cái tay về. Hắn mỉm cười, trong tròng mắt tràn đầy vẻ cưng chiều như sắp tràn ra ngoài.
Ninh Hiểu Tiêu trợn trắng mắt liếc nhìn Bùi Nghiên Đình một cái, đừng có mà nhân cơ hội sàm sỡ nàng.
"Nếu Lương tiểu thư tự tin như vậy, thì hãy thể hiện một chút đi, để cho ta xem thử rốt cuộc nữ nhân xứng với hắn trông như thế nào." Bất quá nàng và Bùi Nghiên Đình có mâu thuẫn nội bộ một chút, nhưng khi đối mặt với kẻ địch thì vẫn rất đồng lòng.
Ninh Hiểu Tiêu không để tâm đến hành động vừa rồi của mình, nhưng nàng lại không biết rằng động tác vừa nãy của nàng đã làm cho mọi người trong điện kinh ngạc đến nổi cằm thiếu chút nữa rớt xuống!
Đây là Vương gia không gần nữ sắc của Tĩnh Quốc bọn họ đấy ư?
Vậy mà đối với Ninh Hiểu Tiêu lại dung túng và nuông chiều đến thế.
Đương nhiên Lương Ngọc Doanh là người phản ứng dữ dội nhất trong số bọn họ. Nàng ta tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú tùy ngươi chọn."
Ninh Hiểu Tiêu nở nụ cười: "Ngươi cứ tùy tiện chọn, tốt nhất là chọn sở trường của ngươi đi, để cho ta mở mang thêm kiến thức."
"Một khi đã như vậy, ta sẽ chọn ngẫu nhiên hai thứ." Lương Ngọc Doanh âm thầm cười lạnh, hôm nay nàng ta sẽ khiến cho Ninh Hiểu Tiêu hoàn toàn mất hết mặt mũi.
"Đầu tiên là viết chữ thư pháp, thế nào?" Lương Ngọc Doanh nhướng mày hỏi: "Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi đâu."
"May mắn ta biết được đôi chút." Ninh Hiểu Tiêu cười khẽ: "Ngươi bắt đầu trước đi."
Ngay lập tức thái giám chuẩn bị giấy và bút nghiên. Lương Ngọc Doanh cầm lấy bút lông nhìn về mọi người xung quanh, cười nói: "Vậy ta tự bêu xấu rồi."
Nhìn thấy Lương Ngọc Doanh vùi đầu múa bút, Lục Tường đứng phía sau Bùi Nghiên Đình có chút lo lắng nhìn về phía Ninh Hiểu Tiêu.
Tuy Vương gia đã nói qua Ninh cô nương không hề đơn giản, nhưng mà, Lương Ngọc Doanh từ nhỏ đã học viết thư pháp, bái vô số người nổi tiếng về thư pháp làm thầy.
Một tay thư pháp kia ở Kinh thành rất được công nhận, ở trong tiệm bán tranh chữ, tuy không thể đem ra so sánh với các bậc danh gia, nhưng bán đi cũng khá là đắt hàng.
Mọi người trên điện ai mà không hiểu được tính toán của Lương Ngọc Doanh.
Ngoài miệng thì nói lời khiêm tốn tùy tiện, nhưng thực ra nàng ta muốn hạ uy phong của Ninh Hiểu Tiêu đây mà.
Rất nhanh sau đó, Lương Ngọc Doanh hoàn thành xong nét bút cuối cùng. Nàng cầm bút lông thưởng thức chữ viết của chính mình, bên môi nở nụ cười tự mãn.
Bùi Nghiên Hạo khoát tay áo một cái, lập tức có một cung nữ đi qua cầm chữ của Lương Ngọc Doanh viết ra cung kính giơ lên, bày ra cho mọi người thưởng thức.
Mọi người vừa thấy thì gật đầu liên tục.
Mặc dù lời nói của Lương Ngọc Doanh có chút điêu ngoa, nhưng qua bức thư pháp này có thể thấy nàng ta quả thật là một người rất có bản lĩnh.
Nét chữ thư pháp như thế, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu trong số các tiểu thư khuê các ở Kinh thành.
Quả thật là người được truyền dạy bởi những vị danh gia về thư pháp, nét bút kia nhìn rất có thần. Hơn nữa phụ thân của nàng ta có xuất thân là võ tướng, vì thế nét bút của nàng ta mạnh hơn một chút, nhìn phóng khoáng hơn rất nhiều so với những nữ tử bình thường khác.
Nhìn thấy mọi người liên tục gật đầu, Lương Ngọc Doanh hơi ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn về phía Ninh Hiểu Tiêu.