Chương 20: Người Này Là Ai? (2)

“Vừa vặn vá được khoảng trống trên ngực ta, vô cùng thích hợp.” Ngón tay thon dài của Bùi Nghiên Đình nhẹ nhàng vuốt ve vết thêu nhỏ tinh xảo trên ngực, cười rất hài lòng.

Ninh Hiểu Tiêu ngây người nhìn bộ dạng say mê của Bùi Nghiên Đình, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên. Nàng bay lên đá thẳng một cước tới phía hắn: “Bùi Nghiên Đình, ngươi đủ rồi đấy!”

“Hiểu Tiêu, có chuyện gì vậy?” Bùi Nghiên Đình nhanh nhẹn né được đòn tấn công của Ninh Hiểu Tiêu, khó hiểu hỏi lại.

“Ta đang hợp tác với ngươi chứ không phải để cho ngươi chiếm tiện nghi!” Ninh Hiểu Tiêu tức giận quát lên.

Bùi Nghiên Đình đáp lại với vẻ mặt vô tội: “Chúng ta đang hợp tác mà. Không phải là ta đang luyện tập thêm một chút để tránh lộ tẩy với người ngoài hay sao?”

“Cứ phải luyện tập trước mặt ta như thế này sao?” Ninh Hiểu Tiêu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Ta muốn luyện tập để lúc hai chúng ta ở cạnh nhau sẽ thật tự nhiên, như vậy mới không có ai nhìn ra sơ hở được.” Ánh mắt của Bùi Nghiên Đình tối sầm lại: “Tình hình ở Tĩnh Quốc không được lạc quan cho lắm.”

Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày, lời Bùi Nghiên Đình nói có vẻ không sai, nhưng nàng cứ cảm thấy không thoải mái: “Được rồi, ngươi mau cút ra!”

Bùi Nghiên Đình ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi rời khỏi căn phòng, ánh mắt hắn chợt hiện lên ý cười nồng đậm.

Đúng như hắn nghĩ, Hiểu Tiêu không chỉ là một nữ tử trọng chữ tín mà còn là một nữ tử dễ mềm lòng.

Không ngờ lần hợp tác này lại giúp cho hắn nhặt được một báu vật như vậy, nếu như hắn để mất đi thì đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi.



“Cung tiễn Vương gia.” Vân Lam đứng hành lễ ở ngoài cửa.

“Ừm.” Bùi Nghiên Đình cười híp mắt, mặt mày hớn hở, rời đi.

Vân Lam lập tức ngây ngốc luôn tại chỗ, cái người vừa mới cười tươi như hoa đào nở là ai vậy?

Vị Vương gia chém gϊếŧ tàn nhẫn, mặt sắt vô tình nhà nàng ta đi đâu mất rồi?

Bên trong phòng, Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày trầm tư: “Diễn kịch ở bên ngoài là được rồi, còn cần luyện tập ở sau lưng thế này để cho tự nhiên hơn ư?”

Mắt nháy nháy hai cái, Ninh Hiểu Tiêu đột nhiên nghĩ ra điều gì. Nàng đập mạnh tay xuống bàn một cái, nổi giận mắng: “Bùi Nghiên Đình chết tiệt, hắn dám coi thường kỹ năng diễn xuất của ta sao?”

Khụ, trọng điểm thực sự là ở đây hay sao?

Ở bên ngoài, Vân Lam nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng oán thầm một câu, lặng lẽ lui xuống.

Chủ nhân của Vô Phương Cư, khả năng đã được xác định thật rồi.

Ninh Hiểu Tiêu búng ngón tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một con chuột bạc nhỏ: “Chíp Bông, lần sau hãy trực tiếp cắn hắn! Cắn y phục thật quá khách sáo rồi!”



Chuột bạc nhỏ lập tức đứng thẳng người và liên tục gật đầu.

Ức hϊếp chủ nhân của nó cũng chính là ức hϊếp nó, tuyệt đối không cho phép!

Đêm hôm đó, chuột bạc nhỏ nhảy vào phòng ngủ của Bùi Nghiên Đình nhanh như một tia chớp, nhắm tới chỗ nằm đang nhô lên trên giường, hung hăng cắn mạnh xuống.

Một tiếng cười vang lên, chuột bạc nhỏ lập tức rơi vào một vật gì đó mềm mềm dính dính. Vật này dính rất chặt khiến nó đã bị giữ lại trong thoáng chốc.

“Suỵt…” Bùi Nghiên Đình bước tới, ra dấu giữ im lặng với con chuột bạc nhỏ ở trên giường: “Đừng làm ầm ĩ đến Hiểu Tiêu đang ngủ.”

“Nào, ăn chút gì đi.” Bùi Nghiên Đình lấy ra một miếng thịt thơm ngon đưa đến trước mặt chuột bạc nhỏ.

Vẻ mặt chuột bạc nhỏ vẫn không chịu khuất phục, thà bị gϊếŧ chứ nhất định không thể bị làm nhục. Đừng mơ có thể dụ dỗ nó bằng đồ ăn ngon.

Thế nhưng... Thực sự thơm quá...

Bùi Nghiên Đình nhìn cái mũi của con chuột bạc nhỏ khẽ nhúc nhích, nhịn không được bật cười. Thật là, chủ thế nào thì nuôi ra thú cưng thế ấy, đều đáng yêu như nhau.

“Chúng ta cùng hợp tác đi.” Bùi Nghiên Đình không biết xấu hổ, bắt đầu dùng chiêu trò cũ để lừa gạt: “Ngươi có muốn chủ nhân của ngươi sớm đạt được mục đích không?”

Chuột bạc nhỏ quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe sáng ngời nhìn Bùi Nghiên Đình.