Chương 16: Bây Giờ Phải Làm Thế Nào Đây? (2)

“Nếu đã có nữ nhân xinh đẹp trong tay, mọi nữ nhân khác trong thiên hạ đều chẳng là gì cả.” Lương Ngọc Doanh nói thì thào như là nói mơ.

Năm đó Bùi Nghiên Đình đã xây Vô Phương Cư ở trong Vương phủ, nơi đó đã trở thành chuyện được mọi người trong kinh thành ca tụng.

Tất cả đều tán dương Vương gia Tĩnh Quốc, không chỉ có tuổi trẻ tài cao mà còn giàu tình cảm, đặt Vương phi ở vị trí tối cao.

Nhiều năm như vậy, Bùi Nghiên Đình chưa hề làm chuyện gì mờ ám với bất kì nữ nhân nào, trong lòng hắn chỉ có chủ nhân của Vô Phương Cư.

Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu nam nhân không lấy tam thê tứ thϊếp? Hành động của Bùi Nghiên Đình khiến cho bao nhiêu trái tim của nữ nhân kinh thành dao động.

Không biết có bao nhiêu nữ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng không có một ai có thể gần gũi với Bùi Nghiên Đình.

Vô Phương Cư đã trở thành nơi mong ước trong lòng của phần đông nữ nhân. Vào ở Vô Phương Cư, chính là trở thành Vương phi duy nhất của Bùi Nghiên Đình.

Có ai ngờ rằng, Vô Phương Cư là nơi thần thánh ở trong mắt của tất cả nữ nhân, là nơi không người nào có thể đặt chân đến lại bị một nữ nô đê tiện chiếm giữ.

“Ở nơi này có thân phận gì?” Ninh Hiểu Tiêu ngạc nhiên hỏi.

“Vương phi của Bản Vương.” Bùi Nghiên Đình trả lời làm cho Ninh Hiểu Tiêu cười nhạt: “Ta cũng không đồng ý hứa gả cho ngươi, ta chỉ ở tạm nơi này thôi.”



Nàng nói không chút khách khí làm cho Tề Thục Tú và Lương Ngọc Doanh tức giận đến toàn thân phát run.

Tất cả nữ nhân trong kinh thành đều xem nơi đây là một nơi tôn quý, vậy mà nữ nô ti tiện này lại chẳng thèm ngó tới!

“Ta biết rồi.” Đối với lời nói vô cùng bất kính của Ninh Hiểu Tiêu, Bùi Nghiên Đình lại cười sủng nịnh, nói: “Nàng cứ ở đi, ta cũng không ép buộc nàng.”

“Nơi này cũng như bao nơi khác mà thôi.” Ninh Hiểu Tiêu thuận miệng nói.

Nụ cười cưng chiều của Bùi Nghiên Đình trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn khi hắn nhìn sang Lương Ngọc Doanh: “Đem nữ nhân chướng mắt này ra ngoài ngay cho bản Vương!”

“Vương gia…!” Lương Ngọc Doanh đau lòng kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy bi thương.

“Hôm nay ta nể mặt Trấn Quốc công, Bản Vương sẽ không lấy mạng ngươi.” Bùi Nghiên Đình lạnh lùng quát lên.

“Từ nay về sau, ta không muốn thấy nàng ta xuất hiện ở trong Vương phủ nữa.” Ninh Hiểu Tiêu mở miệng, chậm rãi nói.

Bùi Nghiên Đình tiếp lời: "Nghe rõ Ninh cô nương phân phó gì chưa?”

“Dạ, đã rõ!” Thị vệ của Vương phủ đồng loạt lên tiếng trả lời, lôi Lương Ngọc Doanh đang khϊếp sợ đến ngây người ra ngoài

Ninh Hiểu Tiêu quay đầu, nhìn về phía Tề Thục Tú. Lúc này, sắc mặt của Tề Thục Tú vô cùng khó coi. Ninh Hiểu Tiêu nói: “Ngươi còn chuyện gì nữa không?”



“Không, không có…” Tề Thục Tú bối rối, đáp lời: “Biểu ca, Ninh cô nương , ta xin phép về trước.”

Tề Thục Tú hoảng sợ rời đi, như thể có một con thú hung dữ đang đuổi theo phía sau nàng ta.

Sau khi cho mọi người lui hết ra ngoài, Bùi Nghiên Đình giơ ngón tay cái lên khen Ninh Hiểu Tiêu: “Rất kiêu ngạo.”

“Đương nhiên.” Ninh Hiểu Tiêu mỉm cười, xoay người nhặt con rắn trên mặt đất lên.

“Làm gì vậy? Bẩn… Đây là cái gì?” Bùi Nghiên Đình nói chưa hết câu đã nhìn thấy Ninh Hiểu Tiêu lôi ra một thứ gì đó từ trong bụng con rắn.

“Vân Lam, mang một chậu nước đến đây.” Ninh Hiểu Tiêu phân phó xong, Vân Lam đã nhanh chóng bưng tới một chậu nước sạch sẽ.

Ninh Hiểu Tiêu ném thứ đồ kia vào chậu nước. Trong chốc lát, nó đã giãn nở ra, hình như là một mảnh giấy bình thường, nhưng mặt trên mảnh giấy còn có in vài chữ nhỏ.

Bùi Nghiên Đình xem xét, hóa ra là một ít ghi chép gì đó trong thư phòng của hắn. Tuy rằng nó không quan trọng nhưng mà nội dung mặt sau mảnh giấy khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.

“Không ngờ Trấn Quốc công lại đánh cắp tin tức từ trong phủ của ta?” Dù thế nào đi nữa Bùi Nghiên Đình cũng không thể tin nổi, thông tin trong phủ của mình lại bị một con rắn đánh cắp. “Chuyện này sao có thể xảy ra?”

“Chuyện này có cái gì mà không thể xảy ra?” Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có một loại động vật là linh thú biến thành sao?”