Chương 15: Bây Giờ Phải Làm Thế Nào Đây?

“Chính hắn là người kêu ta ở nơi này, trà cũng do hắn mang tới, nha hoàn này cũng là hắn phái tới. Ngươi nói xem, là ai quấn quít ai?” Ninh Hiểu Tiêu cười khẽ hỏi.

“Ngươi rời đi không được sao?” Lương Ngọc Doanh giận dữ lên tiếng hỏi.

Nàng thích Vương gia như vậy, dựa vào đâu mà tiện nữ này ghét bỏ?

“Rời đi sao?” Ninh Hiểu Tiêu buồn cười nói: “Vì sao ta phải đi? Ở nơi này được ăn ngon mặc đẹp, so với lúc ta làm nữ nô thì thoải mái hơn nhiều. Chỉ có kẻ ngốc mới đi đấy!”

“Ngươi đúng là vô sỉ!” Lương Ngọc Doanh chưa từng gặp nữ nhân nào vô sỉ như vậy: “Ngươi không cần mặt mũi sao?”

“Đúng rồi, ta vô sỉ như vậy, không biết xấu hổ như vậy đó, ngươi có ý kiến gì? Ngươi tìm Bùi Nghiên Đình nói đi.” Ninh Hiểu Tiêu nở nụ cười chọc người khác tức chết, thiếu chút nữa khiến cho Lương Ngọc Doanh tức giận đến hộc máu.

“Ngươi thật vô lại.” Lương Ngọc Doanh chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy!

Ninh Hiểu Tiêu buồn cười nhìn Lương Ngọc Doanh nói: “Ta cũng chưa từng nói ta không phải vô lại mà?”

Nói tới đây, Ninh Hiểu Tiêu còn không quên châm chọc thêm một câu: “Đáng tiếc, Vương gia của các ngươi lại thích ta, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi…” Lương Ngọc Doanh tức giận đến mức sắc mặt thay đổi. Đột nhiên nàng ta lấy ra một cây tiêu nhỏ thổi lên một tiếng, tiếng tiêu vang lên ngân nga, một ánh sáng màu đen lao thẳng tới trước mặt Ninh Hiểu Tiểu.



Tề Thục Tú hưng phấn nắm chặt hai tay thành quyền, đây là rắn độc do Lương Ngọc Doanh nuôi dưỡng, vô cùng độc.

Cho dù là một con trâu điên bị cắn trúng một phát cũng sẽ lập tức run rẩy mà chết, huống chi là một người thường.

Ninh Hiểu Tiêu khinh thường cười khẽ, nhanh chóng giơ tay ra, lập tức chụp ngay chỗ bảy tấc của con Hắc Xà.

Con rắn độc nhỏ bé kia cuộn mình đau đớn, giãy giụa trong tay Ninh Hiểu Tiêu, nhưng không có cách nào thoát ra được.

“Ngươi làm gì đó?” Lương Ngọc Doanh kinh hãi, căng thẳng lên tiếng: “Buông rắn của ta ra!”

“Buông ra sao? Được thôi.” Ninh Hiểu Tiêu nhếch miệng cười nhẹ, bàn tay lóe lên ánh chớp, đầu rắn lập tức bị đoản kiếm cắt bay.

Máu rắn phun ra tung tóe.

Ninh Hiểu Tiêu nhẹ buông tay, thân rắn còn đang vặn vẹo giãy giụa rơi xuống đất, tiếp tục vặn vẹo giãy dụa.

Máu rắn bắn tung tóe lên váy khiến nàng ta kinh sợ nhảy lên, liên tục lui về phía sau.

“Ta buông.” Ninh Hiểu Tiêu cười khẽ, khiến cho Lương Ngọc Doanh tức điên lên, trực tiếp nhào tới: “Ta gϊếŧ ngươi, ngươi hãy đền mạng cho rắn của ta!”



Tề Thục Tú hưng phấn tươi cười híp mắt, Lương Ngọc Doanh vừa mới nhào tới, đột nhiên bị người túm lấy cổ áo, trực tiếp ném ra sau đình nghỉ mát.

“Rầm” một tiếng, nàng ta mắc vào gai của cây hoa, máu rỉ ra.

“Ngươi muốn gϊếŧ ai đền mạng?” Bùi Nghiên Đình bình tĩnh đứng trước mặt Ninh Hiểu Tiêu, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Lương Ngọc Doanh.

“Vương gia, nàng ấy gϊếŧ rắn của ta!” Lương Ngọc Doanh nhảy dựng lên, chỉ vào Ninh Hiểu Tiêu kể tội.

Bùi Nghiên Đình cười lạnh một tiếng hỏi lại: “Ngươi thả rắn ở trong Vương phủ của bản Vương, muốn gϊếŧ chủ nhân của Vô Phương Cư. Hiểu Tiểu gϊếŧ rắn của ngươi là không nên sao?”

Lương Ngọc Doanh hoàn toàn không ngờ Bùi Nghiên Đình lại thiên vị Ninh Hiểu Tiêu như vậy.

“Vương gia, sao ngài lại thiên vị một nô ɭệ thấp hèn như vậy?”

“Bốp.” Một tiếng, một cái tát trực tiếp tát lên mặt Lương Ngọc Doanh. Bùi Nghiên Đình ra tay sức lực không hề nhẹ, một dòng máu tươi chảy xuống khóe môi Lương Ngọc Doanh.

“Chủ nhân Vô Phương Cư của bản Vương mà ngươi cũng dám mắng?” Bùi Nghiên Đình lạnh giọng nổi giận nói: “Lương Ngọc Doanh, ngươi không cần nói với bản Vương rằng ngươi không biết Vô Phương Cư có ý nghĩa gì. Hiểu Tiểu ở nơi này có thân phận gì!”

Lương Ngọc Doanh kinh ngạc ôm chặt gò má nóng rát của mình, không thể tin nổi mà nhìn Bùi Nghiên Đình.