Chương 2

Có vẻ như dù trong mơ thì khả năng tiếp thu của nhiều người vẫn không khá lên được.

Trang Điệt không chớp mắt xách theo một một công cụ bình thường, lại thấy những người khác lấy cậu làm tâm mà lùi ra xa, cậu hơi tiếc nuối thở dài, tạm thời tắt máy cưa đi.

Tuy thế giới này vô cùng khó tin nhưng trong một số chi tiết nhỏ ngoài dự đoán thì vẫn như cũ có những thiết lập nghiêm chỉnh không biết có ích gì.

Ví dụ như cái cưa điện trong tay cậu.

Tuy bọn họ bị nhốt trong cơn ác mộng này, bị đưa vào trong một cái chung cư kỳ quái như được tùy tiện tạo ra từ các khối đồ chơi của trẻ em, hàng lang thì đầy ấp những con quái vật màu đỏ sẫm đang bò lúc nhúc, khắp nơi đều là thứ nước màu xanh lá bắn ra khói trắng...nhưng cái máy cưa này vẫn ngoan cường cắm vào ổ điện của máy sấy tóc trong nhà vệ sinh thông qua một sợi dây điện phải dài ít nhất 5 mét.

Trang Điệt có chút ghen tị: "Ổ điện máy sấy của bọn họ nửa đêm không bị ngắt điện sao..."

"Phía dưới lầu bị chiếm hết rồi, chỉ cần phá hỏng mặt sàn là sẽ tràn ra mấy chất lỏng có tính ăn mòn như thế này, phải nghĩ cách khác thôi. Người đàn ông trung niên vừa đi đến thì nghe thấy tiếng Trang Điệt lẩm bẩm: "Sao đấy?"

Trang Điệt lắc đầu: "Không có gì đâu."

Cậu thuê một căn chung cư giá rất rẻ, vật liệu xây dựng bù lại cho giá thuê rẻ như vậy, sàn nhà chất lượng kém giá rẻ, tường mỏng như giấy. Nhà vệ sinh công cộng sau 12 giờ cấm sử dụng máy sấy tóc, mỗi lần đều phải vội vàng kết thúc đấu tranh đúng lúc 11 giờ 59.

Trang Điệt cũng từng muốn dọn đi vài lần, nhưng mỗi khi rời khỏi căn phòng cùng chiếc giường quen thuộc, chứng mất ngủ của Trang Điệt lập tức nhanh chóng trở nên tệ hơn, cậu không còn cách nào khác phải từ bỏ ý định.

Nhìn đống quái vật sinh sôi chồng chất lên nhau đang hướng đến chỗ mọi người, Trang Điệt tạm gác lòng hâm mộ sang một bên, bật máy cưa cắt thử lên tường.

Cậu đã chuẩn bị đầy đủ khi chất lỏng màu xanh bắn ra hoặc cậu chọc giận đám quái vật kia thì sẽ lập tức rút tay lại, nhưng lúc lưỡi cưa xoay tròn chạm vào mặt tường, xúc cảm có hơi ngoài dự kiến của cậu.

Bức tường vốn lạnh lẽo cứng rắn bỗng như như biến thành một loại chất lỏng vừa dính vừa đặc như là bùn lầy. Dù răng cưa có chuyển động như thế nào, chỉ cần vừa dứt ra là bức tường kia sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

Sờ lại lần nữa thì vách tường đã trở về thành một bức tường gạch cứng rắn.

Mọi người cuộn tròn ở góc tường, cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm động tác của Trang Điệt, thấy tình hình trước trước mắt, trên mặt họ lại một lần nữa hiện lên vẻ mệt mỏi và phiền muộn.

"Bọn tôi cũng từng dùng đồ khác thử rồi, tường với cửa số đều như thế cả." Người đàn ông trung niên khẽ giải thích: "Giấc mơ này có thể chỉ có mỗi khung cảnh này thôi, đây chính là ranh giới của mộng giới."

Quy tắc trong mộng cảnh không thể áp dụng thực tế vào được, trong từng tình hình cụ thể cũng có khác biệt. Nhưng ít ra vẫn có thể tóm chung được một số quy luật, ví dụ như "Mộng giới".

Một mộng cảnh độc lập và hoàn chỉnh được gọi là "Mộng giới."

Việc mộng giới bị nối liền và thông nhau được ghi nhận lần đầu là vào chín mươi bảy ngày trước.

Có người đăng bài lên mạng bảo bản thân đang ngủ thì tự nhiên xông vào giấc mơ của người khác, thậm chí có một số người hoàn toàn không quen biết cũng bảo họ có cùng một giấc mơ, ký ức sau khi tỉnh lại vẫn còn y nguyên.

Mới đầu mọi người chỉ nghĩ đây là một câu chuyện có ý lừa bịp nhưng khi số lượng người đi lạc vào giấc mơ của người khác ngày càng tăng và sau nhiều cuộc điều tra tuyệt mật, hiện tượng này cuối cùng cũng được chính thức xác nhận.

Trọng điểm ban đầu của cuộc điều tra chủ yếu được đặt ở việc giấc mơ liên kết với nhau có khả năng dẫn đến trộm cắp mật mã, rò rỉ chuyện riêng tư. Nhưng không lâu sau đó, khi ngày càng nhiều trường hợp vô cớ hôn mê được báo cáo ở nhiều nơi thì cuối cùng người ta mới nhận ra được việc đi lạc vào giấc mơ của người khác rồi còn bị kẹt lại mới là khả năng nguy hiểm nhất.

Người không thể thoát ra sẽ mãi mãi mắc kẹt trong mơ.

Giấc mơ sinh ra từ thế giới tiềm thức, ranh giới của mộng giới hỗn độn mà mềm mại, nếu không tìm được lối thoát bị ẩn thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào thoát ra khỏi mộng giới này.

Sau khi đã đại khái hiểu được tình cảnh, Trang Điệt cảm ơn người đàn ông rồi lấy bút ghi âm ra.

"Mình vẫn luôn bị kẹt trong mơ..."

Trong đầu Trang Điệt tự sắp xếp lại một lần các ưu khuyết điểm.

Khuyết điểm là phòng ngủ của cái chung cư này đã bị quái vật ăn mất, Trang Điệt từng ở giữa cái khối cơ thể lúc nhúc đó mà thoáng nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đầu mèo và ga trải giường màu trắng. Hiện tại quái vật đã chiếm được hơn nửa chung cư, nếu cậu ở lại đây thì nhất định phải cùng những người khác ở chung trong một không gian kín.

Ưu điểm là nửa đêm có thể xài máy sấy tóc với cả ở trong gương nhìn cậu rất đẹp trai.

Trang Điệt đứng tại chỗ lựa chọn vài giây rồi tiếc nuối quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh đang bị quái vật chiếm đóng, miễn cưỡng từ bỏ ý định, đi đến bên cửa sổ.

Trước đó vì chạy quá nhanh mà lại chỉ chú ý đến bản thân trong gương nên Trang Điệt không để ý đến những khung cửa trên hành lang.

Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện bên ngoài khung cửa sổ tối đen như mực cũng không phải là do màn đêm mà là vì cửa sổ này vốn không thể hiện ra cảnh vật gì bên ngoài và cũng không thể phản chiếu hình ảnh con người dù ở bất kỳ góc độ nào.

Trang Điệt bật đèn pin trên cây bút ghi âm, chiếu thử ở mọi hướng một lần.

Tuy sờ lên thật sự là thủy tinh nhưng ánh sáng hoàn toàn không thể chiếu qua. Thứ duy nhất có thể xuyên qua "khung cửa sổ" này chính là hai mặt trăng tròn đỏ như màu.

"Cậu chiếu cái cửa làm gì? Chúng ta là cùng một phe, ai cũng muốn rời khỏi đây, làm gì phải lừa cậu!"

Chàng thanh niên đầu trọc không biết Trang Điệt đang làm gì, chỉ thấy cậu cứ đυ.ng đυ.ng vào cửa sổ, nhịn không được khẽ quát: "Quái vật sắp đến rồi!"

Những người khác vốn đang bị thu hút bởi hành động của Trang Điệt, giờ mới phát hiện tình hình thay đổi, tất cả đều quay lại nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Đám quái vật kia hiển nhiên không hề ngốc, nhằm lúc mọi người chưa chuẩn bị, nó đã âm thầm đem xúc tua tiến vào trong nhà vệ sinh.

Tuy nó sợ lửa nên không dám tùy tiện vượt qua, nhưng vẫn có biện pháp để cắn nuốt ống nước trong nhà vệ sinh. Dòng nước mất kiểm soát mà tràn ra khỏi nhà vệ sinh, dễ dàng phá vỡ rào chắn an toàn duy nhất còn lại.

Không chỉ vậy, sự khıêυ khí©h không biết tự lượng sức này dường như đã hoàn toàn chọc giận nó.

Quái vật gắng sức đè ép mặt tường, tăng nhanh tốc độ di chuyển. Hỗn hợp chất lỏng màu xanh lá dọc theo mặt sàn tràn đầy ra xung quanh, lôi theo đồ đạc không biết bị một lực mạnh mẽ nào đó bóp đến biến dạng, phát ra âm thanh ma sát làm người khác thấy ê cả răng.

Thấy quái vật đang không ngừng tới gần, mọi người cuối cùng mới có cơ hội thấy rõ xem thứ nãy giờ đuổi theo họ là gì — con quái vật xấu xí màu đỏ sậm không ngừng lúc nhúc kia thật ra là một khối thịt liên tục sinh sổi nảy nở và chồng chất lên nhau không theo quy luật gì cả!

Cuối cùng có người không thể chịu đựng được nữa, mất khống chế mà hét lên.

"Không kịp rồi, xin cậu hãy tin bọn tôi!"

Người đàn ông trung niên không thể chần chờ thêm nữa, tiến lên một bước: "Nếu cậu có năng lực này, bọn tôi sẽ không truy cứu thân phận của cậu! Đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại cũng không ai nhớ rõ ai, giúp bọn tôi cũng chính là giúp bản thân cậu!"

Xuống dưới sẽ bị chất lỏng màu xanh ăn mòn, hầu như toàn bộ hành lang đã bị chặn bởi quái vật, phá trần nhà lên trên trốn trở thành biện pháp duy nhất.

Nếu là độ cao của tầng nhà thông thường thì dùng cưa điện cắt trần nhà có chút khó khăn, nhưng tòa chung cư này tương đối thấp, một người trưởng thành chỉ cần duỗi tay và cộng thêm chiều dài của cưa điện thì có thể nhẹ nhàng dùng lưỡi cưa sắt bén cắt đứt trần nhà.

Quái vật đã gần trong gang tấc mà cậu thanh niên mang theo cưa điện kia lại không hề quan tâm, còn ở một chỗ đập đập gõ gõ muốn phá cửa sổ.

Người đàn ông bị thương ở chân là người đầu tiên không thể chịu đựng thêm sự trì hoãn này nữa, khả năng ăn mòn của chất lỏng màu xanh không ngừng lan ra, toàn bộ bắp chân của hắn đã bắt đầu biến thành màu đen.

Suy cho cùng vết thương trong mơ không có thật, cũng không thật sự gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng nỗi đau lại thật đến độ không thể bỏ qua. Người đàn ông như muốn sụp đổ vì sự tra tấn của nỗi đau và nỗi sợ hãi không ngừng tăng lên, hắn cũng không rảnh mà lo chuyện khác, chỉ như một kẻ điên mà nhào về phía cưa điện trong tay Trang Điệt.

Hình ảnh sát nhân cưa điện điên cuồng mặt người dạ thú mà mọi người vẫn thầm lo lắng không hề xuất hiện.

Cưa điện Trang Điệt cầm trên tay dễ dàng bị giật mất, cậu không chú ý đến động tĩnh phía sau, bị đẩy mạnh đến mức đứng không vững, lảo đảo hai cái mới dựa tường đứng vững được.

Người đàn ông có chân bị thương cũng cảm thấy kinh ngạc, ôm cưa điện lúng túng nhìn cậu.

"Anh muốn xài à?" Trang Điệt nhìn cái đùi bên phải bị cháy đen thui của đối phương, đưa dây điện cho hắn: "Cưa chân thì được, đừng cưa trần nhà."

Người đàn ông: "..."

Trang Điệt có tâm nhắc nhở: "Nhớ tiêm thuốc tê."

Người đàn ông: "...Cảm, cảm ơn."

Trang Điệt gật đầu, lại chú tâm dùng đèn pin nghiên cứu cửa sổ.

Hắn đã cực kỳ quyết tâm, còn nghĩ phải đánh một hồi sống chết, chưa hoàn hồn được. Thấy Trang Điệt thật sự không có ý định truy xét mới nhẹ nhõm hơn chút.

Khu chung cư này rất kỳ dị, bọn họ bị lôi vào trong giấc mơ này, mệt mỏi chạy trốn cả đêm, cũng không còn mong đêm nay có thể thuận lợi rời khỏi mà chỉ muốn có một nơi để nghỉ ngơi một chút.

Có thể chạy lên tầng trên thì sẽ có cơ hội để thở một hơi.

Người thanh niên đầu trọc cũng đứng dậy hỗ trợ, hai người hợp sức giơ chiếc cưa điện đang hoạt động cực nhanh, thử nâng lên trên dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của mọi người.

Vật liệu làm nên trần nhà trông có vẻ không cứng lắm, lưỡi cưa dường như không chịu bất kỳ lực cản nào, giống hệt như đang cắt đậu phụ.

Trên mặt người thanh niên đầu trọc cũng lộ ra vẻ vui mừng không kiềm chế được, hắn ta nhịn không được tăng thêm chút lực, đưa cưa điện cắt lên sâu hơn: "Ai đó đến giúp đi, chúng ta cùng nhau —"

Lời nói của hắn bị cắt ngang bởi tiếng kêu thảm thiết bên cạnh.

Người thanh niên đầu trọc sững sờ, theo bản năng cúi đầu.

Cưa điện thuận lợi hoàn toàn cắt lên trần nhà trên đầu họ — lưỡi cưa vô cùng sắc bén đang điên cuồng xoay tròn lại yên lặng không một tiếng động trồi ra từ mặt sàn, chất lỏng màu xanh lá bắn tung tóe khắp nơi, phần xương đùi cháy đen của người đàn ông cũng bị cắt dính.

Cùng lúc đó, đám quái vật kia như bị kí©h thí©ɧ dữ dội, rống lên một tiếng sắc nhọn đủ để chọc thủng màng nhĩ.

Khối cơ thể màu đỏ sậm sinh trưởng dựa vào cắn nuốt kịch liệt vặn vẹo và khuếch đại ra rồi đột nhiên lao đến chỗ Trang Điệt đang cách gần nhất.