Chương 1

Trang Điệt mở mắt.

Căn phòng yên tĩnh, bóng tối hòa vào trong bầu không khí chảy xuôi chầm chậm, cơn đau đầu mãi không hết từ huyệt thái dương lan ra xung quanh.

Trang Điệt thở dài ôm gối lăn từ đầu giường bên này sang đầu bên kia, sờ soạng tìm được cây bút ghi âm.

"Không mơ."

Trang Diệt vùi mặt vào tay: "Vận động, tắm nước ấm, nghe nhạc, huân hương, hai viên thuốc,...Vẫn không ngủ được."

Căn bệnh mất ngủ trầm trọng này đã hành hạ cậu được ba tháng. Trang Điệt đến không ít bệnh viện, điều trị bằng thuốc rồi cả điều trị tâm lý, thậm chí dùng đến rất nhiều bài thuốc dân gian cũng không có hiệu quả.

Cậu vẫn luôn duy trì thói quen dùng bút ghi âm để ghi lại tình trạng giấc ngủ của bản thân, Trang Điệt lại thả lỏng người, cố gắng hít thở sâu và chậm rãi: "Ngày thứ chín mươi bảy."

Trang Diệt mở to mắt, đối mặt với màn đêm vắng vẻ đếm đến 967 con cừu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà ngồi dậy, giẫm lên dép lê bước xuống giường.

"Mình đang rất an toàn trong phòng ngủ, đang mang bộ đồ ngủ yêu thích nhất, 972 con cừu."

"Nhiệt độ vẫn ổn, môi trường yên lặng."

"Là nơi bản thân quen thuộc, 980 con cừu."

Trang Điệt vừa ghi âm vừa đi đến phía trước cửa sổ, kéo màn ra: "Mọi thứ vẫn như vậy, không có gì thay đổi. 989 con cừu, trời còn chưa sáng, bên ngoài cửa sổ..."

Trang Điệt: "..."

Khung cảnh bên ngoài rất khó tả.

Bởi vì cửa sổ biến mất rồi.

Trang Điệt dựa vào bức tường trống không vài giây rồi lại về giường, nghiêm túc nằm xuống, bình tĩnh kéo chăn lêи đỉиɦ đầu.

...

Sau đó vài giây, Trang Điệt xốc chăn bật dậy, mở đèn pin trong bút ghi âm ra.

Ánh sáng chói mắt chiếu lên bức tường đầy những nét vẽ nguệch ngoạc vụng về, Trang Điệt đứng trong một căn phòng xa lạ, vỏ chăn sọc xanh bị xoắn lại để che đi cái ruột chăn bên trong, các mép ga trải giường màu trắng cũng sờn rách.

Đồng hồ treo tường hình đầu mèo đong đưa một cách máy móc, những chiếc răng sắc nhọn được xếp thành hàng ngay ngắn trong cái miệng đang cười toe toét kia.

Khi tiếng chuông báo giờ vang lên, cái miệng đỏ tươi ngày càng kéo rộng ra, đôi mắt mèo vốn thường ánh màu xanh lá giờ đây lại bùng lên sắc đỏ chói mắt, một con chim gỉ sét vỗ cánh bay ra với tiếng kêu "Cúc cu cúc cu".

Chiếc đồng hồ treo tường này trông có vẻ đã tả tơi lắm rồi, không tới vài giây, đầu con chim kia bỗng nhiên rơi xuống lộc cộc lăn đến bên chân Trang Điệt.

Trang Điệt nhanh chóng đếm nốt ba con cừu cuối cùng, nắm chặt cây bút ghi âm rồi lao đầu ra khỏi cửa.

Đây không phải là thế giới mà cậu quen thuộc.

Cũng không khó để đưa ra nhận định này — không hoàn toàn là vì từ sau khi ra khỏi phòng, cầu thang của tòa nhà này rối rắm đến độ có khi cả đời cũng chạy không hết; cũng không chỉ vì khi nhìn ra phía hành lang trống trải, có đến tận hai mặt trăng đỏ như máu đang lơ lửng trên bầu trời.

Trang Điệt dần đi chậm lại, cậu cẩn thận kiểm soát chuyển động của bản thân, đảm bảo âm thanh mà bản thân phát ra đủ nhỏ rồi áp sát người vào tường.

Trong tất cả những lập luận dẫn đến kết luận này, điều quan trọng nhất là Trang Điệt phát hiện bản thân trở nên đẹp trai hơn.

Trang Điệt quay lại cửa nhà vệ sinh.

Tuy bị dọa phát khϊếp nhưng lúc nãy khi cậu đang chạy như điên, Trang Điệt vẫn thoáng nhìn được bản thân trong gương.

Trang Điệt cầm bút ghi âm, nhẹ nhàng mở cửa đi vào căn phòng kia.

Bóng đèn bên trong chiếu rõ toàn bộ căn phòng, trên tường có một tấm gương, khung nhôm đã bị hư hỏng và rỉ sét. Trên mặt đất có vài vũng nước đọng, vòi nước chảy róc rách, âm thanh của nó vang vọng ra khắp hành lang trống trải.

Trang Điệt đứng ở trước bồn rửa tay, cẩn thận nhìn kỹ bản thân trong gương.

Đẹp trai thật.

Trang Điệt nâng tay vuốt vuốt mái tóc nhếch lên vì lúc nãy nằm ngủ, sau đó sửa sang lại cổ áo.

Tuy rằng bầu không khí quái dị này khá giống với mấy bộ phim kinh dị nhưng ít ra tạm thời chưa có chuyện gì kì lạ hơn xảy ra. Hình ảnh phản chiếu trong gương vẫn đồng bộ với hành động của cậu, vẫn đưa tay sửa lại cổ áo rồi cùng lúc buông tay.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Trang Điệt cẩn thận chiêm ngưỡng vài giây rồi sau đó thu hồi tầm mắt.

So với thực tế thì đường nét gương mặt của Trang Điệt không có gì thay đổi. Chẳng qua là trạng thái trông tốt hơn mà thôi, không có vết thương và sẹo, cũng không có sự mệt mỏi tiều tụy và quầng thâm mắt vì mất ngủ kéo dài, cũng không có quả đầu xoăn mọc lởm chởm vì suốt ngày cậu cứ ru rú trong căn nhà tối tăm và ngột ngạt.

Nếu không phải cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu thì có khi tự cho max điểm luôn rồi.

Trang Điệt gãi gãi hai cọng tóc xoăn trên đầu, cậu khẽ thở dài tiếc nuối rồi tạm dời sự chú ý sang nơi mà cậu hiện đang ở.

Đầu tiên có thể loại trừ khả năng sau khi ngủ quên đã bị bắt cóc vào một toà nhà xa lạ.

Đây rõ ràng không phải là một căn hộ phù hợp với quy luật khách quan của thực tế — việc phân bố cầu thang và các phòng hoàn toàn tùy tiện, chắc chắn khi xét duyệt xây dựng sẽ không qua nổi với cả cũng trái với định luật thứ ba của Newton nữa. Ngoài ra, cửa sổ nhà vệ sinh và hành lang còn ngược hướng với nhau, thế mà vẫn có thể nhìn thấy hai mặt trăng ngoài kia.

"Đây là một không gian không có thực."

Trang Điệt một lần nữa bật bút ghi âm:" Thường có hai trường hợp: Hoặc là mình còn sống hoặc là đã qua đời bởi chứng mất ngủ."

"Nếu mình đã chết, đây rất có thể là cảnh tượng truyền thống về trạm trung chuyển được một tôn giáo nào đó thiết lập nên mà mình sẽ phải đi qua*, hoặc đây là ảo giác được gây ra bởi hoạt động điện tích còn sót lại của não bộ trong lúc bản thân hấp hối."

*Ý ở đây nôm na là sự chuyển tiếp sau khi chết, Trang Điệt đang mô tả cảnh tượng nơi mà cậu sẽ được tái sinh. Đoạn này trong raw khá rối nên tụi mình cũng chỉ có thể cố gắng chuyển ngữ sao cho đỡ rối hơn tẹo mà thôi.

"Hy vọng không có ai kiểm tra lịch sử duyệt web khi đang giúp mình sắp xếp lại di vật."

"Nếu mình còn sống thì giờ phải đoán xem bản chất của không gian này là gì, rồi còn phải nghĩ cách rời khỏi đây...Không đúng."

Trang Điệt suy tư, tay cậu vô thức nhẹ nhàng vuốt ve cây bút ghi âm: "Trước tiên nên kiểm tra trạng thái tinh thần và chức năng nhận thức của bản thân đã."

"Năm nay là năm nào? Mùa gì?"

"93 trừ 7 bằng bao nhiêu? Lại trừ thêm 7 là còn bao nhiêu? Rồi trừ thêm 7 nữa?"

"Mình có thể trong một giây nói ra tập hợp một dãy số hay không? Có thể lặp lại chúng không? Có thể loại trừ các số bị trùng không?"

Trang Điệt giơ tay nhấn vào giữa mày.

Cậu đã sớm thuộc lòng mấy thứ vặt vãnh này rồi, cũng có thể dễ dàng trả lời, nhưng có một nghịch lý không thể bỏ qua ngay từ đầu. Trên thực tế, nếu lúc này Trang Điệt vẫn đang hoàn toàn tỉnh táo thì cậu sẽ không bao giờ có đủ kiên nhẫn phối hợp với bản thân trả lời mấy vấn đề này...

Còn chưa kịp trau chuốt lại suy nghĩ của mình thì bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập và lộn xộn từ xa truyền tới, đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Trang Điệt.

Vậy mà còn có người khác trong không gian này.

Tiếng người chạy vội rất dễ phân biệt nhưng nó còn kèm theo vài tiếng sột soạt kỳ lạ, âm thanh của dịch nhầy gì đó đang lúc nhúc cùng với tiếng ồn chói tai của một vật thể sắt nhọn đang cọ xát với gạch sứ, xen lẫn vài tiếng ho khan và thở dốc đầy hoảng loạn. Chúng chân thật đến mức dường như tất cả sự dị thường và sợ hãi đó đang ở sát bên tai cậu.

"Xem ra đây không phải là trải nghiệm cận tử rồi."

Trang Điệt có chút tiếc nuối, cất cây bút mà cậu đã ghi âm xong xuôi hết di ngôn, nín thở dựa sát vào tường.

Cho dù tín hiệu điện sinh học* với ý thức có liên quan với nhau hay không, mấy thứ trước mắt này chắc chắn khác xa với những chiếc đèn kéo quân.*

*Tín hiệu điện sinh học là tín hiệu điện, xuất hiện ở các hệ thống sinh lí. Nó được tạo ra bởi các tế bào thần kinh và các tế bào cơ.

*Đèn kéo quân(走马灯): hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc. Ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại. Nghĩa bóng của nó là chỉ sự thay đổi liên tục.

Nhờ ánh đèn chiếu ra từ nhà vệ sinh, cảnh tượng bên ngoài hành lang được phản chiếu rõ ràng trong gương.

Hành lang vốn dĩ bình thường nay đã không còn như lúc đầu nữa, có một loại vật thể khổng lồ màu đỏ sậm đang lúc nhúc bám trên vách tường, các xúc tu phát triển nhanh chóng bò dọc theo mặt tường, hoàn toàn phủ kín cả một đầu hành lang.

Căn phòng bị cắn nuốt bao trùm không còn bóng dáng, đồ đạc trong phòng cũng bị bọc hết trong đống nhầy nhụa màu đỏ đó, chân bàn sắt bị kéo lê cọ mạnh trên mặt đất, chẳng mấy chốc có một thứ nước màu xanh lá tràn ra từ vết nứt của những viên gạch.

Thứ nước đó dường như có tính ăn mòn cực cao, chỉ cần hơi bắn lên tung tóe một chút là lập tức nổi những bọt trắng "xèo xèo" như đang sôi sục.

Người chạy cuối đột ngột hét lên một tiếng thảm thiết rồi té lăn ra đất.

Đùi phải của hắn ta bị thứ nước màu xanh đó dính vào, chất lỏng lập tức cháy xuyên qua ống quần của hắn, da và cơ nhanh chóng bị ăn mòn rồi tan chảy, chỉ để lại một vết sẹo đen, khô héo và dữ tợn.

Vật thể to lớn màu đỏ sậm dường như cực kỳ hưng phấn với chuyện đó, nó điên cuồng, kịch liệt đè ép vách tường, tăng nhanh tốc độ truy đuổi, gầm lên một tiếng rất chói tai.

Người đàn ông trung niên đang chạy phía trước bỗng quay người lại, cầm súng bắn về phía mặt sàn, viên đạn trúng vào góc tường, những tia lửa bắn lên tung tóe áp sát vào đống xúc tua của con quái vật đó.

Người thanh niên đầu trọc đi đằng sau ông đập vỡ bình rượu trong tay, rượu trắng nồng độ cao văng ra tứ tung, bắt được tia lửa rồi hừng hực cháy lên.

Người không may bị té ngã ban nãy đã được kéo dậy, trên tay không biết ở đâu có thêm một cái nạng được tạo hình qua loa, hắn khập khiễng đấu tranh vượt qua biển lửa đang dần lan rộng.

Đám quái vật kia cuối cùng cũng tỏ ra hơi sợ hãi, chần chừ dừng lại ở trước biển lửa nóng rực kia.

Những người bị truy đuổi cuối cùng cũng có thời gian để dừng lại mà hít thở, bọn họ đã chạy đến cuối hành lang, miễn cưỡng giúp nhau đứng vững được, không ngừng ho và thở gấp một cách đầy chật vật.

"Chết tiệt! Không phải đã nói trước khi ngủ xem nhiều phim dạng chữa lành rồi sao?! Ai đã phá giấc mơ thành kiểu quỷ dị như vậy!"

"Mấy việc như mơ thấy ác mộng làm sao quản được!"

"Đây là REM* thứ mấy? Sáng mai tôi còn phải đi làm nữa, chắc không chấm công kịp quá..."

*REM(Rapid Eye Movement): REM là giai đoạn chúng ta ngủ nhưng mắt vẫn chuyển động nhanh. Đây cũng chính là thời điểm não hoạt động mạnh, tạo ra các hình ảnh kỳ lạ. Việc chúng ta mơ cũng nằm trong giai đoạn này. REM chiếm tới 41% thời gian ngủ của mỗi con người.

"Bớt nói nhảm lại! Giờ phải làm sao đây? Đường này là đường chết!"

...

Trong nhà vệ sinh, Trang Điệt cất bút ghi âm.

Cho đến giờ, cậu vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng theo như tình huống mà cậu mới chứng kiến, chắc phải khẩn cấp điều chỉnh thế giới quan cực kỳ bảo thủ của bản thân thôi.

Đám cháy ở hành lang đang dần dịu xuống, nhận thấy đám quái vật kia có xu hướng lúc nhúc muốn kéo đến tiếp, chàng thanh niên đầu trọc vội vàng đập thêm vài chai rượu trắng, nghiến răng lau mồ hôi: "Cứ đốt như vậy không phải là cách!"

Người đàn ông trung niên so với những người khác thì bình tĩnh hơn, thu lại khẩu súng lục trên tay: "Phải nghĩ cách để phá sàn hoặc trần nhà thôi, có ai từng làm việc liên quan đến chuyện này hay có thể cung cấp ít công cụ không?

Việc này hiển nhiên đòi hỏi tính chuyên nghiệp cao, những người khác thất thần nhìn nhau, trong lòng vô cùng lo lắng.

Con quái vật xúc tua kia bắt đầu thử chầm chậm mà bám lên trần nhà, chất lỏng màu xanh không ngừng nhỏ giọt, để lại những vết cháy đen cùng làn khói trắng.

Sau lưng mọi người là vách tường kiên cố, không còn đường lui, tinh thần của vài người bắt đầu không chịu được nữa, cả người run rẩy vô lực mà ngồi bệt dưới sàn.

Trên trán của người đàn ông trung niên cũng chảy ít mồ hôi, ông đang muốn đứng dậy thì tay áo bỗng bị níu.

Trang Điệt nhìn khẩu súng trong tay người đàn ông.

Vốn cậu không định rời khỏi nhà vệ sinh nhưng dường như đám quái vật kia sẽ cắn nuốt hết thảy các căn phòng mà nó đi qua, nếu cậu tiếp tục ở lại bên trong thì nguy hiểm vì bị căn nuốt sẽ cao hơn so với việc tiếp xúc với những người lạ mặt kia.

Trang Điệt vừa mới loại trừ khả năng đây là game thực tế ảo hay cậu bị người ngoài hành tinh bắt mất —— REM là viết tắt của giấc ngủ chuyển động mắt nhanh, cộng với cuộc trò chuyện của những người kia, có thể bọn họ đang bị cuốn vào một giấc mơ biến dị nào đó. Chỉ khi thành công thoát khỏi cơn ác mộng này thì mới có thể trở về hiện thực.

Trừ bỏ những nghi vấn không vội cần lời đáp, giờ chỉ còn lại một câu hỏi mấu chốt.

Trang Điệt hỏi: "Làm sao để biến ra thứ này?"

Người đàn ông trung niên ngẩn người nhìn khẩu súng trên tay mình: "Cái này à? Đây là vật do trí óc tạo ra. Chúng ta đang ở trong thế giới tiềm thức, có thể sử dụng ký ức của bản thân để tạo ra mọi thứ bằng trí tưởng tượng nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải hợp lý."

Người đàn ông theo bản năng giải thích tiếp: "Cậu phải tập trung cả tinh thần lẫn sức lực, nhớ đến một vật mà cậu cực kỳ quen thuộc, tốt nhất là thứ hiện lên đầu tiên trong đầu, cậu cũng phải hiểu rõ từng chi tiết của nó nữa —"

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Những người khác còn đang nôn nóng thảo luận tranh cãi, giờ cũng không hẹn mà cùng yên lặng, tất cả đều nhìn về phía người thanh niên nhã nhặn, ốm yếu đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu đột ngột xuất hiện từ nhà về sinh.

Người đàn ông trung niên thận trọng hỏi: "Cậu là..."

"Tôi chỉ là một người bình thường yêu thích đồ thủ công."

Trang Diệt ho một cái.

Cậu chỉ thử dựa theo phương pháp mà người đàn ông kia giới thiệu cho, vì là lần đầu nên cũng không thể dự đoán được tình hình hiện tại.

Trang Điệt cầm theo một chiếc cưa điện đang điên cuồng chạy, kêu vang ầm ĩ, cậu giấu lưỡi cưa sắc nhọn ra sau lưng: "Một số công cụ thường dùng mà bản thân tương đối hiểu rõ...cũng hợp lý mà ha?"