Chương 1: Phân hóa

Dương Hạc vốn là một người bình thường, ngoại hình bình thường, gia cảnh không thể nào bình thường hơn: sinh ra trong một gia đình Beta bình thường, bố làm công trong một xưởng sản xuất dụng cụ cơ khí, mẹ cậu ở nhà mở một tiệm bánh nhỏ, bán những loại bánh ngọt và đồ uống tăng năng lượng. Chỉ có một điều bất thường xảy ra trong cuộc sống 16 năm của cậu, chính là việc cậu phân hóa thành Omega và được ghép cặp với Mặc Kim Nguyên.

Đây là một thế giới ma pháp kỳ lạ, những đứa trẻ mang dòng máu ma thuật sẽ phân hóa thành hai nhóm: Alpha và Omega, Alpha mạnh mẽ, to lớn, có sức khỏe và kỹ năng sử dụng pháp thuật tuyệt vời, mỗi Alpha đều là những chiến binh có trí tuệ và sức mạnh tuyệt vời, dù trong bất cứ ngành nghề nào, Alpha luôn là người đứng đầu, một tầng lớp nổi trội.

Omega ngược lại, là những người có khả năng bảo vệ, phòng thủ và mang năng lực chữa lành rất mạnh, những dược sĩ, y tá và hỗ trợ đều là Omega, còn chiến binh, ma pháp sư cùng nhiều vị trí khác sẽ do Alpha đảm nhận. Tuy nhiên một nhược điểm mà Alpha hay gặp phải chính là việc mất kiểm soát ma pháp và rối loạn tinh thần lực, phép thuật không ổn định là điều không một Alpha nào mong muốn, nhưng Omega lại dễ dàng có thể hỗ trợ khác phục điều đó, đồng thời sau khi thực hiện nghi thức ghép cặp, Omega còn có thể cung cấp ma thuật cho Alpha của mình. Vì vậy, mỗi Omega đều là tài sản quý giá, đóng vai trò quan trọng giúp đỡ Alpha thành công trong mỗi trận chiến.

Nhưng không phải cặp pháp sư x hỗ trợ nào cũng hài hòa, cấp độ càng cao, yêu cầu về đối tượng ghép cặp càng cao, một cặp tốt sẽ là một cặp có cấp bậc gần bằng nhau và chiến thuật chiến đấu bằng nhau. Các chiến thần ở thế giới này đều là những cặp Alpha-Omega cấp cao và có phòng cách chiến đấu rất mạnh mẽ và ăn ý.

Dương Hạc phân hóa thành Omega trong một buổi chiều năm cậu 6 tuổi, lúc đó cậu đang nhón chân kiểm tra tủ kính đựng bánh của gia đình cậu, cậu chuẩn bị với tay lấy khăn lau mặt kính thì đột nhiên tim cậu đập lệch một nhịp, rồi đột nhiên một dòng điện xẹt qua người cậu, bắt đầu từ tim lan dần ra ngoài, tay chân cứng đờ, mắt mờ đi, tim đập không ngừng, Dương Hạc lúc ấy đã nghĩ tim cậu sẽ dừng lại, rồi Dương Hạc ngất đi.

Cho đến khi tỉnh lại, Dương Hạc thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong nhà y sĩ Lưu, y sĩ là một Omega nam lớn tuổi, ông đang nói chuyện với mẹ cậu ngay bênh ngoài, nhỏ giọng dặn dò nhiều thứ, nhưng Dương Hạc quá mệt, cậu cảm thấy từng khớp xương của cậu như rã ra, rụng rời, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, cậu đang sốt.

Mẹ Dương Hạc khi thấy cậu ngất xĩu đã rất hoảng loạn, con bà từ nhỏ đến lớn luôn khỏe mạnh, chỉ cảm vặt một vài lần, chưa bao giờ ngất xĩu, đột nhiên thằng bé ngã xuống, bà lúc đó luống cuống không biết phải làm gì, nhờ một vị khách trong tiệm bế Dương Hạc lên, bà mới tỉnh táo lại mà dẫn hai người chạy đến nhà y sĩ.

Biết được con mình phân hóa thành Omega, bà không biết phải phản ứng như thế nào, bà đến từ thành phố Kyshari phía Đông Bắc, ở đó tuyết quanh năm, gia đình bà trong một trận tuyết lở chôn vùi cả thành phố mới bất đắc dĩ di cư đến nơi này, cả gia đình bà đều là Beta, sau đó bà gặp chồng bà, chồng bà là một beta cô nhi không cha không mẹ, vì vậy bà cũng không biết bên nhà chồng có mang dòng máu ma thuật hay không.

Phân hóa thành Omega, có nghĩa là phải ghép cặp với Alpha, sống với Alpha và đi vào Học viện để học tập, cả đất nước này đều mong ngóng đến học viện ở phía trung tâm thủ đô Maska, chỉ cần được nhập học ở đó là sẽ được tiếp xúc với nhiều nhân vật truyền kỳ, và có một xíu cơ hội đổi đời. Nhưng đó là với lực lượng Alpha đông đảo, còn Omega số ít thì đó là điều bắt buộc, chỉ cần ghép cặp với Alpha sẽ mặc nhiên trở thành một loại tài sản, mặc dù được chiều chuộng cung phụng, nhưng sẽ sống trong một l*иg giam vô hình của quyền lực Alpha, đó là điều mà bà không hề mong muốn.

Một lý do nữa khiến bà buồn bã, chính là việc không đủ nguồn lực cung cấp cho kỳ phân hóa của Dương Hạc. Tất cả mọi người điều biết, khi Omega phân hóa nếu được cung cấp đủ dược liệu và tinh thạch quý giá, cấp bậc của Omega đó sẽ có thể cao hơn một bậc, vì vậy nhiều gia tộc lớn để chuẩn bị cho sự phân hóa của Omega trong nhà đã gom góp rất nhiều dược liệu hỗ trợ để dùng khi cần thiết.

Nhưng với gia đình bà hiện tại, thứ duy nhất mà bà có thể cung cấp cho Dương Hạc chính là vài liều thuốc hạ sốt, tránh cho Dương Hạc sốt đến mụ mị đầu óc. Gia đình Dương Hạc không quá khá giả, y dược ở đây đều rất đắt đỏ, mỗi liều thuốc đều cần pháp thuật của y sĩ chế tạo và thanh lọc mới có thể sử dụng an toàn cho con người, ngay cả tiền viện phí cũng rất mắc, vì vậy, sau khi y sĩ Lưu kê đơn vài đơn dược hạ sốt bốc cho mẹ Dương Hạc, bà đã lập tức cầm thuốc rồi cõng Dương Hạc về nhà.

Dương Hạc sốt suốt 3 ngày đêm, mỗi hai tiếng sẽ có một trận sốt cao dữ dội do ma thuật thức tỉnh, ba Dương đã xin nghỉ phép, mẹ Dương tạm đóng cửa hàng bánh, hai người thay nhau thức suốt 3 ngày đêm để chăm sóc cho cậu. Hàng xóm xung quanh nghe được một số tin tức lan truyền rằng Dương Hạc đang thức tỉnh thành Omega cũng bắt đầu rục rịch ghé qua dò hỏi, mong chờ một cơ hội cho con cháu trong nhà được ghép đôi với Dương Hạc.

Cả trấn Kayak này còn chưa đến 10 Omega phân hóa thành công, trong khi số lượng Alpha đã gấp 10 lần số đó, nguyên nhân chính bởi vì quá trình phân hóa của Omega khó khăn hơn Alpha gấp nhiều lần. Nhưng cũng là vì trấn nhỏ, nên Alpha và Omega đều là cấp bậc từ thấp đến trung, rải rác từ cấp F đến C+. Một số Omega cấp C trở lên đã được đưa đến học viện tiến hành ghép cặp, vì vậy số lượng Omega trong trấn đã ít nay càng ít hơn nữa.

Tuy nhiên, số lượng Alpha càng ngày càng đông, rất nhiều người muốn đến thủ đô thi vào học viện, nhưng yêu cầu quá gắt gao, cấp bậc Alpha phải từ B trở lên, lại thêm nhiều vòng đánh giá năng lực ma pháp, số lượng đậu không nhiều, các Alpha không đậu lại quay trở về tìm kiếm hy vọng. Chỉ cần ghép đôi với Omega cùng cấp, hoặc cao cấp hơn mình, cấp bậc của Alpha sẽ được gia tăng, khả năng sử dụng ma pháp cũng sẽ càng thuần thục, mục tiêu học viện sẽ càng gần hơn nữa.

Trong lúc phân hóa, mỗi phút mỗi giây Dương hạc đều cảm thấy muốn bùng nổ, cậu cảm giác có một nguồn nặng lượng nào đó đang ngo nghoe muốn xẻ người cậu ra mà thoát ra ngoài. Dương Hạc cố gắng ép chúng xuống vào bụng, nhưng không thể, chúng rất mạnh, tinh thần lực yếu ớt của cậu chỉ có thể dẫn chúng bắt đầu đi khắp cơ thể. Nguồn năng lượng đó đi đến đâu, chỗ đó sẽ đau nhức như bị nghiền nát ngồi bị đắp lại từ từ, nhiều lần như thế, nguồn năng lượng đó mới dần xuối theo sự khống chế của cậu, cuối cùng tụ lại ở một điểm dưới bụng rồi lắng xuống ở đó, kết thúc 3 ngày phân hóa.

3 ngày Dương Hạc phân hóa, là ba ngày gia đình họ Dương lúc nào cũng có người ghé đến hỏi thăm, việc phân hóa của Omega gần như là việc rất được quan tâm của cả trấn, mọi ánh mắt đều được dồn vào đây, cho đến ngày cuối cùng của kỳ phân hóa, y sĩ Lưu mới ghé đến lần nữa, cầm theo một quả cầu nhỏ bằng thạch anh trong suốt, đó là quả cầu để đo cấp bậc Omega.

Quá trình phân hóa của Omega rất nhạy cảm, không nên có người ngoài xen vào sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Omega, nhiều Omega sợ người lạ nên cảm xúc thất thường không thể kiểm soát được ma pháp, vì vậy đã thất bại trong việc phân hóa. Đó là lý do cho đến ngày hôm nay ông mới xuất hiện.

Dương Hạc lúc này đã tỉnh, nhưng tinh thần vẫn còn rất yếu và người cậu rất nóng, mẹ Dương Hạc đút cho cậu từng muỗng thuốc nhỏ, 10 lọ thuốc lúc trước y sĩ Lưu đưa chỉ còn lại một lọ cuối cùng này, 1 lọ ngày cũng đáng giá bằng một tuần tiền sinh hoạt của gia đình cậu, Dương Hạc biết thế nên không để lãng phí một giọt nào. Một lọ thuốc chỉ cần 3 muống nhỏ đã hết, nhưng hiệu quả khá tốt, nằm nghỉ ngơi một chút, Dương Hạc không còn sốt nữa.

Y sĩ Lưu nghe được thông báo của mẹ Dương rằng Dương Hạc hết sốt mới theo ba Dương tiến vào phòng cậu. Ông giơ tay dùng ma thuật quét trên người cậu một lúc, xác định cậu đã phân hóa thành công mới dừng lại ngồi xuống. Lần đầu tiên y sĩ Lưu nở nụ cười:

“Chúc mừng ông bà, cậu nhóc Dương Hạc đã phân hóa thành công thành Omega rồi. Bây giờ theo quy định, tôi sẽ lưu lại thông tin của cậu ấy, bao gồm cả lấy máu và đo cấp độ ma thuật của cậu bé để gửi lên Hiệp hội Omega tiến hành ghép đôi.”

Y sĩ Lưu là một Omega lạnh lùng không nói nhiều, việc ông tươi cười như thế này đã là một chuyện ít gặp, hiện tại ông chúc mừng vợ chồng Dương thì giọng vẫn đều đều không quá khác biệt. Kế đó, ông cầm lấy quả cầu trong suốt đưa đến trước người Dương Hạc, bảo cậu đặt tay lên đó và khởi động ma thuật dẫn chúng đến lòng bàn tay tiến hành đo lường cấp độ,

Mặc dù đã làm quen với việc khống chế năng lượng, nhưng hiện tại việc dẫn năng lượng đó đi đến bàn tay cũng là một việc khá khó đối với Dương Hạc, Dương Hạc cố gắng vài lần, rốt cuộc cũng thành công đưa năng lượng đến lòng bàn tay, rót vào quả cầu trong suốt đó. Khi năng lượng ma thuật của cậu chậm rãi trôi vào trong quả cầu, nó bắt đầu chuyển màu, lúc đầu là màu xám nhạt, rồi chuyển sang màu xanh đυ.c, rồi từ từ trong lại thành một màu xanh dương nhạt rất xinh đẹp, nhìn như màu xanh của những viên kẹo trong cửa hàng nhà cậu.

Ba mẹ Dương không biết màu sắc đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng y sĩ Lưu đã hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ nở một nụ cười rất mừng rỡ.

“Là cấp B, chúc mừng nhóc đã trở thành Omega mạnh nhất trấn này rồi, kế tiếp ta sẽ lấy máu của cháu gửi lên Hiệp hội cùng với quả cầu này.”

Nói xong, ông quay qua ba mẹ Dương:

“Chúc mừng hai người, với cấp độ này của nhóc Hạc thì sớm muộn thủ đô cũng đưa nhóc ấy đến Học viện Quân sự Ma Pháp, cũng sẽ có rất nhiều gia đình Alpha đến để yêu cầu ký kết hiệp ước. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị một chút bảo vệ nhóc nhà mình, tôi khuyên hai người hãy cân nhắc lựa chọn thật kỹ cho nhóc một gia đình thật tốt.”

“Thông tin nhóc Dương Hạc là Omega cấp B cũng sẽ không che giấu được lâu, tôi có đem đến một vài lọ thuốc phục hồi sức khỏe cho Dương Hạc. Sau khi ăn hãy cho cậu bé uống.”

Nói xong, ông mở túi lấy ra 6 lọ dung dịch nhỏ có màu xanh nhạt đưa cho ba mẹ Dương, hai người nhận lấy liên tục nói cảm ơn rồi hỏi phải thanh toán cho mấy lọ này bao nhiêu tiền, nhưng y sĩ Lưu bảo đây là thuốc ông tặng cho cậu bé, không lấy tiền. Hai người cứ năn nỉ hồi lâu, thấy y sĩ đã ra đến cửa mới ngậm ngùi cúi đầu cảm ơn rồi tiễn y sĩ Lưu về nhà.