Chương 24: Dọn đến nhà tôi ở

Hôm nay mặt trời lên cao, Khoan Tử cùng Đại Oản lái xe đến đón hai vị nhân gia xuất viện.

Trước khi rời đi, dĩ nhiên là không quên được đi thăm Tạ Viễn Khánh một lần.

Phùng Kiến Vũ vẫn còn chưa đủ tư cách, cậu như thường lệ đưng đợi ở trước cửa phòng bệnh, chỉ từ khe cửa hé hở liếc nhìn vào bên trong một chút, gương mặt của người trên giường bệnh kia trắng bệch, đơn giản là không có sức sống.

Vương Thanh đích thân đi vào phòng bệnh. Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn cũng đến thăm Tạ Viễn Khánh, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được thân thể của ông ta một ngày lại càng thêm không xong một ngày. Ông ta ngay cả Tạ An Tình cũng không chịu gặp, tìm lý do lừa dối tiểu cô nương không cho phép đến thăm ông ta, có lúc còn khí thế hung hăng, khiến cho Tạ An Tình phải vô cùng ủy khuất bỏ chạy đến tìm Vương Thanh oán trách.

Nhìn thấy bộ dạng xụp mi ủ rũ buồn vã của ông ta bây giờ, thật khiến cho người ta cảm khái vạn phần.

Người này cả đời làm những việc thất đức khiến gia đình người khác vợ con ly tán, trên tay cầm quyền, gia tài bạc triệu thì thế nào, còn không phải là gặp báo ứng.

Vương Thanh nghĩ như vậy, oán niệm lại không nhịn được tự giễu. Chính mình cũng không phải là đang làm chuyện giống nhau sao, sinh sinh tử tử, mình và Tạ Viễn Khánh cũng không có khác biệt mấy, người nào so với người nào cũng không thể so sánh ai trong sạch hơn.

Nhất thời mất hết hứng thú để khách sáo.

Vương Thanh người này, trong phạm vị nguyên tắc từ trước đến giờ đều là chuyện ta ta làm. Tuyệt không muốn cùng người khác lãng phí nhiều hơn một giây, nói xong mấy câu nói khách khí, lại chính thức nói lời cáo từ. Thời gian tiếp theo hắn chỉ muốn dốc lòng đầu nhập tập trung đấu với Tạ Kiêu một trận, hắn nhất định phải ngồi lên vị trí thượng vị, đồng thời ở trong lòng hắn Tạ Viễn Khánh đã bất đồng chí hướng, hắn không dự tính lại phí thời gian lên người này nữa, không không muốn đi nghiền ép bức bách một người bệnh triền miên nằm trên giường, đây xem như là cho Tạ An Tình một chút an ủi cuối cùng đi.

“Thế nào lại đi ra nhanh như vậy?” Phùng Kiến Vũ đi theo sau lưng Vương Thanh vào thang máy.

Điều hòa trong thang máy thổi ra khí mát khiến người thoải mái, Vương Thanh gian tà liếc mắt một chút Phùng Kiến Vũ đứng ở trong góc nhỏ, người nọ hôm nay mặc một chiếc áo thun chữ T ngắn tay màu cam, phản chiếu cả người ấm áp, nhìn qua ăn thật ngon, “Không có hứng thú đối mặt với một gương mặt sắp chết.”

Giọng nói người nọ âm lãnh cứng rắn đến khiến cho lòng người nghe thấy cũng không thoải mái, cũng may cậu ngược lại cũng đã quen thuộc thói hỉ nộ vô thường của hắn, Phùng Kiến Vũ không để trong lòng, cúi đầu nhìn nhìn mủi chân, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đỉnh đầu tròn trịa, tóc mao nhung nhung khiến cho người ta không nhịn được giơ tay lên sờ một cái —— Vương Thanh quả thật làm như vậy.

“Buông ra, ” Người bị xoa đầu bất mãn ngẩng đầu nói, “Xoa đến rối hết tóc của tôi rồi.”

Không có trả lời, tay đặt tại đỉnh đầu cũng không có dời đi, Vương Thanh nâng lên một cái tay khác siết chặc lấy khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ ở trong bệnh viện được nuôi đến nộn nộn thịt, lòng bàn tay người nọ mang theo một mùi hương nhàn nhạt mê hoặc người, Phùng cảnh quan lại bị một động tác như vậy trêu chọc đến buồng tim đập bịch bịch.

Thang máy phát ra âm thanh “đinh” một tiếng.

“Dọn đến nhà tôi ở đi.”

Đi thẳng đến cửa bệnh viện, Phùng Kiến Vũ mới bất tri bất giác sợ hãi kêu lên tiếng, “Anh nói cái gì ? ! ” Trong giọng nói là kinh hãi không chút nào che giấu.

Khoan Tử làm xong thủ tục xuất viện đang đứng ở ngoài cửa hiển nhiên cũng bị sợ hết hồn, sau khi nhận được một cái ánh mắt của Vương Thanh, không dám nói nhiều, thấp mi thuận mắt kéo cửa ra.

Vương Thanh để cho Phùng Kiến Vũ ngồi vào trước, tự mình soạt chân sải dài, dùng một tư thế đẹp mắt cũng ngồi vào trong.

“Đến chỗ của tôi sẽ an toàn hơn một chút, ” Vương Thanh điều chỉnh vị trí đồng hồ nơi cổ tay, hơi có chút hờ hững không để ý, “Dè đặt không biết lúc nào lại bị người ta bắt đi, còn phải phí thời gian phí sức đem cậu tìm về.”

Phùng Kiến Vũ di dịch chỗ ngồi, có chút ý tứ hờn dỗi —— người này thật là lúc này lúc khác, một giây trước còn đang thâm tình thành thực, một giây sau có thể chính là lãnh khốc vô tình, không đi học Xuyên kịch biến mặt(1) thật là phí tài rồi, “Kiếm phiền toái? Anh cũng có thể không cần đi tìm tôi.”

“Cậu sao có thể là phiền toái đây? Tôi còn muốn trông cậy vào cậu cùng tôi đối phó Tạ Kiêu a, sao có thể nỡ để cậu rời đi được?” Vương Thanh tựa cánh tay ở một bên, từng chữ từng câu tràn đầy cường điệu nói ra trọng điểm, hai người ngồi đằng trước một hớp thở mạnh cũng không dám.

Lái xe cũng không tính là nhanh, Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy trong dạ dày một trận lăn lộn, khó chịu đến lợi hại. Bởi vì bị khó chịu này, tạp niệm trong đầu dần dần bị khai trừ, trong hoảng hốt cũng càng thêm rõ ràng thân phận cùng chức trách của mình, nổi đau trong tim cũng vì vậy mà được hóa giải, cậu thấp giọng trả lời: “Tôi cho rằng, ở bên cạnh anh mới càng không an toàn.”

Tựa như là giễu cợt, lại tựa như trêu đùa.

Giống như một trận gió thoảng qua, Vương Thanh đặt một tay chống lên cửa sổ xe, thu hẹp phạm vi với Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh, cười mập mờ lại trương dương, “Tôi thấy cậu ngược lại rất mong đợi ——”

Mong đợi cái đầu quỷ của anh.

“Hôm nay trở về liền thu dọn đồ đạc, lập tức dọn đi.”

“Không có cửa đâu ! ”

“Cậu nếu dám không dọn, tôi thật sự liền có thể khiến cho nhà của cậu không còn cửa.”

……

Dọc theo đường đi, phá lệ an tĩnh.

Trong đoạn thời này ở Đường Bình, không thể phủ nhận đây là khoảng thời gian vui sướиɠ nhất trong mấy năm vượt qua khổ sở này của Vương Thanh, thuần túy vui vẻ và ấm áp, ngoài quyền lực và tiền bạc cậu ấy chính là thứ khiến hắn luôn cảm thấy rục rịch.

Thứ mà hắn muốn có được, có lẽ so với dự liệu còn muốn nhiều hơn.

Thời điểm hắn nhìn thấy Tạ Viễn Khánh trên giường bệnh, cảm giác vô lực từng chút ăn mòn hắn —— hắn tùy thời cũng có thể sẽ giống như Tạ Viễn Khánh, qua hôm nay không có ngày mai, hắn thừa nhận hắn không chống đỡ nổi thứ gọi là thiên tai nhân họa, triêu bất bảo tịch(2).

Tim của hắn chỉ định không thể vì bất luận người nào mà lưu, yếu điểm chính là thứ đáng sợ nhất trên cõi đời này.

Hắn nhớ đến chính mình ngày đó điên cuồng xung động như vậy, hắn biết, hắn nên ngăn lại chính mình.

Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh, cũng tỉnh táo lại bắt đầu phân tích bố cục kế hoạch cùng với tiến triển sau này, có lẽ đây mới là điều cậu chân chính nên làm, cậu nhớ đến câu nói kia của sư phụ: không được động tâm thật lòng, cậu cũng nhớ đến mình đã từng quyết tâm muốn tự tay bắt hắn, cậu phải nhớ cậu là cảnh (cảnh sát), còn hắn là phỉ (cường đạo).

Một chiếc xe chạy trên một phương hướng, mà hai người ngồi trên xe lại mang theo hai tâm sự riêng.

//

“Bàng gia ! Nơi này ! ” Xích Long hướng Hà Bàng vẫy vẫy tay, lại vội vàng tiến lên hoan nghênh người nọ, ân cần nhận lấy hành lý của người nọ.

Cũng thật trùng hợp, hôm nay là ngày Hà Bàng ra tù.

Hà Bàng quả thật đủ mặt mũi, Tạ Kiêu đều đem tất cả mọi chuyển trong tay đẩy qua một bên, mang theo một đám thủ hạ hùng hùng hổ hổ đi đến nhà giam Nam Thiết, chủ vì đón hắn.

“Cái tên bác sĩ biếи ŧɦái này đúng là bộ dáng thật sự một chút cũng không thay đổi.” Tạ Kiêu ngồi trên xe cùng Đại Đầu Lộc ngồi phía trước lầm bầm một câu, hừ lạnh một tiếng, bước xuống xe.

“Làm phiền Kiêu ca tự mình đến đón, thật quá áy náy.” Hà Bàng một đầu tóc rối bù, trong miệng phát ra giọng nói vô cùng quái lạ.

“Lời này của cậu, sau này còn nhiều chỗ phải cần cậu giúp một tay, ” Tạ Kiêu cười đến khóe miệng cũng muốn ngoác đến bên tai, “Yên tâm, chờ tôi lên ngồi thượng vị Khánh Dư, dĩ nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt chia cho cậu.”

- Hoàn chương 24 -

____________________

(1) Xuyên kịch biến mặt: là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.

(2) Triêu bất bảo tịch: ăn bữa hôm lo bữa mai, được bữa sớm lo bữa tối; tình hình hết sức nguy ngập