Chương 23: Cậu không ăn hạt gạo lớn nhà tôi

Đây là một căn hầm ẩm ướt dưới đất, không thấy mặt trời. Từ trong bóng tối tựa như tùy thời sẽ đưa ra một đôi tay, đem người sống kéo sâu vào địa ngục. Không thể phân biệt được mùi ẩm mốc hay là mùi máu tươi, từng chút từng chút xâm nhập vào lỗ chân lông, khiến người ta không tự chủ mà phát run.

Âm thanh nhảy mũi đứt quãng, còn có âm thanh hàm răng đập vào nhau, một cô gái tóc dài với gương mặt trắng bệch, đang tựa sát vào mặt tường lạnh như băng. Mặt tường có nhiều chỗ đã bị bong tróc, mái tóc dài đẹp mắt lấm tấm bụi đất, khuôn mặt ưa nhìn cũng hiện lên nổi chật vật không chịu được. Thân thể của cô ta co quắp vô cùng bất thường, giống như là đang chịu đựng một sự đau khổ to lớn, móng tay cô ta bấu vào tường mặt, cơ hồ muốn đem cả năm ngón tay khảm sâu vào trong. Ước chừng sau hai ba giây yên lặng, đầu của cô ta hung hăng đập vào vách tường xi măng bẩn thỉu, không có bất tỉnh, vẫn còn muốn đập, lại không biết bị người nào nắm lấy kéo văng ra sau ước chừng bốn năm mét.

Đây là ngày thứ hai cô ta bị Tạ Kiêu nhốt ở căn hầm dưới lòng đất này.

Cô ta bị nghiện ma túy.

Hai ngày trước, cô ta nhịn không được đi tìm Xích Long lấy hàng. Mặc dù đã thiếu không ít tiền, nhưng ...... thật sự là không nhịn được, cái loại cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt đó, thử qua một lần thì rất khó để từ bỏ.

Lần này, Xích Long không có hung hăng đuổi cô ta đi, chỉ nói muốn mang cô đi gặp một người, làm một cuộc mua bán, món nợ trước kia xem như được xóa bỏ.

Thật khó để khiến người ta không động lòng.

Cho nên cô ta liền đi theo. Sau đó, cô ta lập tức hối hận, hối hận đến muốn chết.

“Trình Tử Nhuận?” Ngày đó Tạ Kiêu mặc một thân đồ đen.

Trước kia cô đã từng nghe qua Tạ Kiêu người này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Trình Tử Nhuận đáp: “Phải.”

“Tôi muốn cô làm một việc rất đơn giản ......” Tạ Kiêu quơ quơ gói bột trắng trong tay, “Đem thứ đồ chơi này, tìm cơ hội cho Tạ An Tình ăn, sau đó quay lại một đoạn video cô ta đang high, tiền của cô thiếu Xích Long, tôi có thể không tính toán nữa.”

Trình Tử Nhuận rất kiên quyết cự tuyệt.

Cô ta là một đứa trẻ từ nhỏ không có cha không có mẹ, bị bỏ rơi ở trước một sạp hàng bán rau ngoài, được một bà lão đem về nhà. Bà là thân nhân duy nhất của Trình Tử Nhuận, nhưng vào năm ngoái, ngay cả bà cũng đã qua đời, cô ta cũng đi theo, cô ta cũng không cần chính mình nữa.

Một cô gái mười mấy tuổi, đối với cái thực tế tàn khốc không có lấy nửa điểm tốt đẹp như trong tưởng tượng, cô ta thậm chí không biết nên ứng đối như thế nào. Cho nên cô lựa chọn trốn tránh, mơ mơ hồ hồ trầm luân chính mình, thường xuyên tới lui ở mấy khu giải trí, còn dính vào ma túy, ngay cả tiền trên tay cũng không dư lại một đồng đến nỗi phải ăn dơ ở bẩn.

Nhưng không có nghĩa là cô không có tính người.

Tạ An Tình là một cô gái tốt nhất mà Trình Tử Nhuận từng gặp.

Có lý tưởng, có hoài bão, hiếu thuận lại hiền lành, cô cùng với những người lạnh lùng tàn ác kia không giống nhau. Khi Trình Tử Nhuận ở thời điểm khó khăn nhất, cô không tiếc đưa tay ra tương trợ.

Cô sạch sẽ, không giống như mình, một mớ hỗn độn bẩn thỉu.

“Việc này tôi không làm được, tiền tôi nhất định sẽ trả lại cho các người ...... thật có lỗi.” Trình Tử Nhuận xoay người muốn đi, lại bị người cứng rắn lôi kéo vào căn hầm dưới lòng đất.

Tiếp theo, ở nơi này hết hai ngày, Tạ Kiêu không cho cô ăn, không cho uống nước. Thời điểm Trình Tử Nhuận có cảm giác chính mình sắp chết, cơn nghiện lại phát tán, giống như bị trùng bò đầy thân thể, không có cách nào kháng cự.

Cô ta bây giờ chỉ muốn tìm đến cái chết, ngay lập tức, ngay tức khắc.

Xích Long nắm tóc Trình Tử Nhuận kéo đi một đường, đem đến trước mặt Tạ Kiêu.

“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Cô có làm hay không?” Tạ Kiêu lấy mũi giày hất hất cằm của Trình Tử Nhuận, một khuôn mặt hư nhược mệt mỏi.

Cô ta không có khí lực lên tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cô xác định?” Hắn ta nhận lấy một túi bột K từ Đại Đầu Lộc, cúi người đặt xuống trước mắt Trình Tử Nhuận, trong mắt cô ta nhất thời phát ra ánh sáng khẩn cầu, rồi lại hung hăng đè nén du͙© vọиɠ, “Cô cứ tiêu sái như vậy đi, ngay cả Liên An lão thái bà cô cũng không để ý nữa?”

Lý trí bị trong nháy mắt bị kéo lôi trở lại. Liên An, bà ngoại Liên của cô ......

“Cô không nguyện ý làm, tôi có thể đi tìm người khác, chuyện này dù sao vẫn có thể tiến thành. Nhưng là cô chọc cho tôi mất hứng, tôi liền hành hạ cô, hành hạ cô còn chưa đủ tận hứng, tôi liền lấy tro cốt của bà lão Liên An đem đi trộn cơm, để cho Xích Long mang cho chó ăn.”

Trong mắt thiếu nữ tràn lệ nóng, co quắp càng lợi hại hơn, đôi tay suy yếu nắm chặc lấy ống quần Tạ Kiêu, thống khổ lắc đầu.

Cô họng khàn khàn đã muốn phát không ra được âm thanh, chói tai lại khó nghe, “Đừng mà ...... cầu xin ông ...... làm ...... khụ ...... tôi làm ......”

Túi bột K kia bị ném xuống đất, rơi xuống trước mắt Trình Tử Nhuận. Ở trên mặt đất bẩn thỉu, đôi mắt trắng dã còn lộ ra thêm nổi bật. Trình Tử Nhuận nhắm mắt lại thỏa thích đem nó hít vào lỗ mũi, giống như là hướng về trân bảo trên thế gian, tất cả thống khổ trong nháy mắt đều hoàn toàn quên hết.

Cô ta nghe những người đó rời đi, nằm ngửa, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không biết có còn ý thức hay không. Hồi lâu, khóe miệng câu lên thành một độ cong, so với khóc càng khó coi hơn mấy phần.

Không có lựa chọn, không có đường sống, không có đường lui.

//

Bệnh viện Đường Bình.

“Anh có biết, anh đây chính là đang ăn vạ ! ” Phùng Kiến Vũ vươn cổ họng kháng nghị nói, “Anh cùng Khoan Tử lén đổi bài, đừng cho là tôi không biết ! Hừ, anh chính là ức hϊếp Khoan Tử người ta trung thực ! Không đúng ! Anh đây chính là đang ức hϊếp tôi trung thực ! ”

“ ? ? ? ” Khoan Tử chen không lọt vào một câu nói.

“Tiểu tử cậu rõ ràng so với khỉ còn tinh ranh hơn a ? ! Mặt của tôi đều bị dán đầy giấy rồi, cậu nhường tôi một lần thì có làm sao ! ” Vương Thanh vừa thổi tờ giấy dán trên mặt vừa phẫn uất nói.

“Ui, anh chơi gian lận mà còn dám lớn tiếng lý luận? Còn nữa Khoan Tử, sao lúc nào cậu cũng giúp đỡ anh ta a, cậu đây là đang bị thảm hại vì gian có biết không ! Tôi thật đã nhìn lầm cậu ! ”

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Đại Oản từ cửa phòng nhìn vào bắt đầu tự cảm thấy mình thật may mắn khi không có đến cùng hai vị gia kia chơi đấu địa chủ(1), trong đầu vì Khoan Tử mặc niệm ba giây, tiếp tục mở điện thoại di động chơi tetris(2).

......

“A ...... không công bằng ...... cậu tại sao lại thắng, mặt tôi cũng không còn chỗ nào để dán nữa rồi ! ” Vương Thanh gân cổ nói.

“Được được được, không dán không dán, chúng ta đổi cái trừng phạt khác,” Phùng Kiến Vũ đưa tay cầm lấy một cây bút marker bên cạnh hộc tủ nhỏ, “Anh đừng động a.”

Khoan Tử không hiểu, chỉ thấy Phùng Kiến Vũ viết lên trán Vương Thanh một con số “8” thật to.

“Vũ ca, anh viết cái này có ý gì a?”

“Thanh ca của cậu họ gì?”

“Vương.”

“Cậu nhìn thấy đây là số mấy?”

“Bát.” (Số 8 trong tiếng hán đọc bát)

“Ai ui, Khoan Tử của chúng ta thật thông minh ! Đến, ghép chữ lại ! ”

Vương bát(3).”

“ ? ? ? ” Khoan Tử thành thực đứng đắn của chúng ta lập tức biết mình bị bố trí một trận, vội vàng ở trước mặt đen thui của lão đại nhanh như tia chớp xong ra ngoài cửa ......

Mà người khởi xướng một màn này lại cười đến chảy nước mắt, liền bị “vương bát” tiên sinh đẩy ngã xuống trên giường bệnh, “Được a, Phùng Kiến Vũ, cậu muốn chết?”

“Ha ha ha ha ha ! Anh không cảm thấy tôi rất có thiên phú hài hước sao? Hai chúng ta sau này nếu không làm việc nổi nữa, cũng có thể dùng hai cái miệng đi làm tương thanh(4) a, anh nói có phải không. Ha ha ha ha ha ha ...... ngô ......”

Tiếng cười sang sảng bị đôi môi mềm mại của người nọ ngăn lại ngậm vào trong miệng, mang theo hơi thở thơm mát, dây dưa triền miên. Cảm giác được đầu lưỡi của người nọ trượt vào trong môi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng cảnh quan lập tức phừng đỏ, một đôi mắt ngập nước trừng thật lớn, ngốc lăng không có phản ứng, người nọ càng thêm không chút kiêng kỵ động tác tiến vào khoang miệng —— thẹn thùng đến mức cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ chui đầu xuống ngay lập tức.

Mấy ngày này, Vương Thanh thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một chút, trêu ghẹo một chút cảnh quan lương thiện này a. Giữ vững một trái tim thuần khiết không tì vết, Phùng cảnh quan thường xuyên lựa chọn nhìn không thấy nghe không thấy. Cái gì mà sờ eo, khıêυ khí©h đều xem như là mây khố trôi qua. Vương Thanh biết cậu ở chỗ Tạ Kiêu chịu qua không ít khổ, quả thật cũng không nỡ đυ.ng chạm cậu, chẳng qua hắn chỉ muốn đùa giỡn trêu chọc cậu một chút mà thôi.

Ngoại trừ từ cái ngày Phùng Kiến Vũ hôn mê tỉnh dậy hôn một lần, còn trêu chọc Phùng Kiến Vũ đến mất hứng, Vương Thanh căn bản không có hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu nữa, xem như là cho đủ tôn trọng mà cậu nên có.

Lần này là lần thứ hai ......

Tình huống dường như có chút không ổn ...... thân thể người nọ đơn giản giống như một con thú đói, khiến cho người ta hoàn toàn chạy trốn không thoát, Phùng cảnh quan cảm giác được có cái gì cứng rắn chạm đến bắp đùi của mình ......

Một cước liền đem con thú trên người đá văng.

Đôi mắt người nọ mang theo tìиɧ ɖu͙© xen lẫn chút tức giận, nhìn cậu.

“Đầu ! Tôi ! Đau ! ” Một phát kéo chăn qua đầu tự mình nằm xuống.

Vương Thanh cũng đi theo chui vào trong chăn.

Quả nhiên đau đầu là kim bài miễn tử, người nọ bây giờ cũng không dám làm ra động tác gì nữa, thở hừ hừ đến nửa ngày, vẫn là đưa tay qua kéo lấy eo thon của Phùng cảnh quan.

“Anh nói anh, thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Cần cậu quản sao, hừ, cậu lại không chịu ăn hạt gạo lớn nhà tôi(5).”

? ? ? Hình như có chỗ nào đó không được đúng lắm thì phải.

- Hoàn chương 23 -

____________________

(1) Đấu địa chủ (斗地主/Fight the landlord): một dạng chơi bài khơ, bao gồm 3 người chơi (nếu 4 người chơi thì sử dụng 2 bộ bài), hình thức 1 đấu 2. Một người làm địa chủ, 2 người còn lại tạo thành một đội (nông dân). Luật chơi: địa chủ đi bài trước theo luật, nếu đội nông dân hết bài trước địa chủ thì sẽ thắng.

(2) Tetris: trò xếp gạch

(3) Vương bát / Vương bát đản = đồ lưu manh

(4) Tương thanh: tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười.

(5) Ăn hạt gạo lớn nhà tôi: xuất phát từ câu "Chuột yêu gạo", ý chỉ bật đèn xanh với người mình thích.