Chương 9

Thẩm Mặc Phong đội mũ và đeo khẩu trang đầy đủ, cùng trợ lý đi ra cửa, Diệp Thần dẫn đầu đội giả fan lập tức sôi trào, rít gào rít gào, chụp ảnh chụp ảnh. Diệp Thần đang cầm hoa không xa không gần theo sát, tích trữ thể lực, mãi cho đến khi Thẩm Mặc Phong lên xe ô tô phá vòng vây thuận lợi lái đi, cậu mới đột nhiên nhấc chân lao nhanh, vừa đuổi theo vừa tê tâm liệt phế rít gào hò hét phía đằng sau, "Thẩm Mặc Phong! Thẩm Mặc Phong á á á! Nam thần đợi em với!!!"

Chạy như điên được khoảng năm mươi mét, Diệp Thần cảm thấy vô cùng xứng đáng với 150 đồng kia, liền cố ý lấy chân trái móc vào chân phải, hung hung bạo bạo ngã xuống đất đến thật tàn nhẫn, để xứng đáng với 150 đồng khác.

Diễn thế này thì quá thật, phải thưởng thêm cho tôi 50 đồng nữa! Diệp Thần đau đến hít hà khí lạnh, bàn tính trong đầu lại không hề rảnh rỗi. Cậu đang định ngồi dậy quay về nhận tiền thì chiếc xe chở Thẩm Mặc Phong bỗng giảm tốc độ đỗ lại ven đường, còn mở đèn pha.

Sau đó, một tay trợ lý trẻ tuổi chạy đến bên người Diệp Thần, dìu cậu đứng lên, rồi nhặt bó hoa lộn xộn rơi dưới đất, giọng điệu điềm đạm, "Thế nào rồi, không sao chứ? Anh Thẩm bảo cậu lên xe cùng."

"Lên xe? !" Diệp Thần kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng xẹt qua mấy suy nghĩ.

Hét aaa, chạy như điên theo chiếc xe, thật vất vả mới đuổi kịp còn từ chối nhìn thấy thần tượng, đây không phải fan giả thì là gì?

Thần tượng không đành lòng để fan hâm mộ ngã như thế, ngoại lệ mời lên xe, ai dè fan hâm mộ lại là kẻ nhận tiền giả làm fan, vậy thì có khác nào tát vào mặt thần tượng?

Diệp Thần nhanh chóng suy nghĩ có logic, quyết định diễn vai fan hâm mộ cuồng nhiệt tới cùng, người ta có lòng tốt mời cậu lên xe, cậu không thể làm người ta lúng túng, vì thế cậu ngoan ngoãn đi theo trợ lý tới bên cạnh xe, như con chim cút rụt tay rụt chân ngồi vào.

Thẩm Mặc Phong ngồi ở phía sau ôm ngực, khuôn mặt lộ ra vẻ khó đoán, lại có chút sung sướиɠ vi diệu.

Sau một thời gian ngắn ngủi, Diệp Thần kinh sợ chít chít qua đầu đối diện với Thẩm Mặc Phong, nửa là diễn, nửa là thực sự bị khí chất của đối phương áp bức đến sốt sắng, lắp bắp nói, "Em, em đặc biệt thích ngài..."

Ngoại hình Diệp Thần vô cùng đẹp, ngũ quan, tư thế, làn da, đều không có gì để chê, nếu như giới giải trí đơn giản chỉ là một cuộc thi sắc đẹp, vậy đương nhiên cậu sẽ lên tuyến đầu.

Thẩm Mặc Phong trong giới giải trí nhìn những minh tinh mà phát ngán, nhưng trong giây phút bốn mắt chạm nhau, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà huýt sáo, hơn nữa không nhịn được mà liếc nhìn nhiều hơn.

Kết quả là một giây sau, Diệp Thần bị liếc nhìn nhiều quá yên lặng rút ra một chiếc khẩu trang mình mang theo, che nửa khuôn mặt.

"..." Thẩm Mặc Phong hơi nhướn mi.

Diệp Thần ngượng ngùng nói: "Em bị cảm nặng, sợ lây sang cho ngài."

"Em chính là..." Diệp Thần điên cuồng tính toán tâm lý fan cuồng, muốn giải thích. "Chính là thực sự quá thích ngài, biết hôm nay ngài có chuyến bay, nên muốn nhìn thấy ngài ở khoảng cách gần như này..."

Thẩm Mặc Phong phát ra một tiếng hừ cười ngắn ngủi, giọng điệu không được tốt lắm. "Có biết là đuổi theo xe đang chạy là rất nguy hiểm không?"

Diệp Thần ủ rũ, nhỏ giọng lầm bầm: "Dạ... Biết ạ."

"Biết mà vẫn đuổi theo?" Thẩm Mặc Phong ung dung thong thả dạy dỗ. "Vừa nãy cậu chạy trên đường như thế rất dễ xảy ra chuyện, đây là do phía sau không có xe, nếu không lỡ tài xế phanh một cái là cán qua người cậu luôn, chút ý thức an toàn như thế cũng không có sao?"

Diệp Thần như cậu bạn nhỏ bị dạy bảo, xấu hổ đến mức tai cũng nóng lên, vội đáp: "Em sai rồi, xin lỗi anh Thẩm."

Thẩm Mặc Phong trầm mặt: "Sau này còn đuổi theo không?"

Diệp Thần lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không bao giờ!" Dừng một chút, Diệp Thần sợ Thẩm Mặc Phong sẽ hiểu lầm lòng tốt của mình thành lòng lang dạ thú, nhanh chóng bổ sung thêm. "Không phải em không thích ngài nữa, là em sẽ chú ý an toàn hơn."