Chương 7

Diệp Thần bị Tiểu Cao chặn đứng, bước chân ngừng lại xoay người, quyết định chào hỏi tiền bối cho hẳn hoi.

Không phải là cậu sợ Thẩm Mặc Phong, đơn giản là xuất phát từ phép tắc cơ bản của hậu bối, bởi vì ngoài trừ lần gặp mặt công khai này, hai năm trước cậu và Thẩm Mặc Phong tình cờ có dịp lén lút gặp nhau, cảm thấy người này tính cách xấu là cùng, nhân cách hẳn là tốt.

Lại nói tới lần lén lút gặp gỡ kia... Đuôi lông mày Diệp Thần lo lắng giật giật hai cái, nghĩ thầm Thẩm Mặc Phong nhất định là quên sạch sành sanh rồi.

Lúc này, Thẩm Mặc Phong từ trên xe RV đi xuống.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo nơi cổ tay tùy ý tháo ra, giữ nét anh tuấn chói mắt để lộ ra một loại thản nhiên buông thả nhàn nhạt, mặc dù dùng ánh mắt trinh liệt trong sạch nhìn lướt qua, cũng khó lòng không bị hai đường xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc phồng lên kia thu hút tầm mắt.

"Anh Thẩm." Diệp Thần nghiêng người nhường đường, biết vâng lời mà gọi tên người, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn bóp cho mấy cái.

Thẩm Mặc Phong lười biếng nở nụ cười, giọng điệu thân quen khó lòng mà giải thích. "Biểu hiện tốt một chút, cậu bạn nhỏ, đừng làm cho tôi thất vọng."

Giọng điệu này... Diệp Thần hơi run, vội ổn định sắc mặt, một bên cùng Thẩm Mặc Phong đi về phía phòng trang điểm, một bên không mặn không nhạt nói mấy câu khách sáo kiểu chút nữa xin tiền bối chỉ giáo các thứ các thứ. Hàn huyên xong, Diệp thần cần tận thăm dò, "Tôi đặc biệt thích phim của ngài, phim "Ẩn thành" tôi đã xem tới năm lần..."

Cái kiểu khen tác phẩm của nhau thế này không gây phốt, người trong giới giải trí mỗi ngày đều treo nó bên mép, nói người không để ý, nghe người cũng giống vậy, hoặc là qua loa nói câu cảm ơn, hoặc là cũng bảo "Tôi cũng vô cùng yêu thích tác phẩm của bạn." để đối đáp.

Nào ngờ Thẩm Mặc Phong không hề phản ứng như hệ thống sắp xếp, anh nghiêng đầu, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Thần, tựa tiếu phi tiếu nói. "Không phải cậu thích nhất "Khoảng không mây" của tôi sao?"

Diệp Thần sợ hãi cả kinh: "...”

Ảnh để sao... lại nhớ cơ chứ?!

"Tôi không nhớ tôi đã xem "Khoảng không mây" mấy lần nữa..." Diệp Thần vẫn luôn trong tình trạng báo động, với kết quả đã có chuẩn bị, cho nên cảm xúc không hiện lên trên mặt, mà nhanh chóng bổ sung một câu trước khi hai mắt kinh ngạc mà trừng lớn lên, như thể mình vừa mới phản ứng được, "Hic, tại sao ngài biết tôi thích "Khoảng không mây""?

Nhỡ đâu là trùng hợp... Diệp Thần không ôm hy vọng lớn lao gì thầm cầu nguyện.

Thẩm Mặc Phong xì một tiếng nở nụ cười, ngậm một điếu thuốc nhìn sang hai bên, thấy trợ lý đều đứng cách xa mấy mét, mới thấp giọng nói: "Không phải đuổi theo xe tôi sao...Tuổi còn nhỏ, bệnh hay quên không nhẹ."

Tám chữ sau của anh mang theo giọng điệu trêu chọc, không phải thật sự trách Diệp Thần có bệnh hay quên, mà chắc chắn rằng Diệp Thần vẫn chưa quên, chỉ đùa giỡn mà thôi.

"Tôi chưa quên!" Tim Diệp Thần đột nhiên co rút lại, chỉ sợ lộ chuyện, vội vàng bày ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói, "Tôi do tôi nghĩ chắc chắn là ngài không nhớ, nên mới không dám nhắc tới...

Thẩm Mặc Phong miễn cưỡng ừ một tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích này.

"Ngài, ngài lại còn nhớ tới tôi, tôi thực sự là... Tôi quá vinh hạnh, lần này có thể cùng ngài đóng phim tôi cũng rất kích động." Chuyện đã đến nước này, đành phải quyết tâm đâm lao theo lao, Diệp Thần nắm chặt nắm đấm lấy lại bình tĩnh, vội vàng vứt bỏ mặt mũi của một nghệ sĩ, như cậu fan nhỏ kích động gặp thần tượng mà quên hết tất cả cảm giác. "Thật sự, khoảng thời gian này tôi cứ như nằm mơ vậy, hôm nay mới bốn giờ sáng đã dậy rồi, sau đó cũng không ngủ được..."

Bởi vì phải đến chợ sớm bán thức ăn!

Nhưng mà cái này thì không thể nói...

Nghệ sĩ thổi phồng lẫn nhau không thể tin được, nhưng sự sùng bái của Diệp Thần không giả được...Thẩm Mặc Phong giống như con mèo lớn được vuốt lông đúng chỗ, ý cười trên môi hờ hững, lại ngầm Diệp Thần thổi phồng, mãi cho đến khi đến cửa phòng trang điểm rieeng, anh mới ngắt lời Diệp Thần nói, "Tôi đi trang điểm."

"À. " Diệp Thần nhập vai thành một fan hâm mộ, suýt nữa thì không thoát vai được, nghe vậy vội đáp, "Xin lỗi anh Thẩm, làm phiền anh lâu như vậy...Vậy tôi cũng đi."

Thẩm Mặc Phong gật đầu, đi vào phòng trang điểm rồi đóng cửa lại, Diệp Thần nhẹ nhõm thở một hơi dài.

Thực ra Thẩm Mặc Phong nhớ đến chuyện này không có gì xấu với Diệp Thần cả, chỉ là chuyện đó có nghĩa là Diệp Thần sau này phải trù hoạch ổn định, chết cũng không thể lộ ra.

Sự kiện đó xảy ra vào hai năm trước.