Chương 4: Kéo tai

Giờ thể chất, thời tiết cũng đang ấm dần lên, giáo viên thể chất biết gần đây học sinh phải học tập căng thẳng, dẫn lớp chạy một vòng rồi giải tán, để mọi người tự do hoạt động.

Trì Nhạc tay cầm một chai nước có ga, dựa vào gốc cây dương nhìn về phía sân bóng rổ, Giản Chanh ngồi ở xà đơn bên cạnh, cầm máy chơi game nghịch.

Sân bóng rổ một mảnh náo nhiệt, Thịnh Trạc và Trần Vân Chu mồ hôi đầm đìa chạy trên sân, hôm nay những thành viên trong đội bóng rổ cũng có mặt, Phương Du Niên thuộc ban thể chất của lớp bên đồng thời cũng là một thành viên của đội bóng rổ, vừa lúc gặp Thịnh Trạc và Trần Vân Chu cũng học thể chất, nhất quyết lôi kéo họ đi chơi bóng rổ cùng.

Ánh mặt trời chiếu xuống sân bóng rổ, Thịnh Trạc vẫn là người nổi bật nhất, dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trì Nhạc nhìn thân hình thon dài của mình, còn có cơ bắp căng cứng khi vận động, phát hiện Thịnh Trạc hắn không chỉ cao hơn mình, tay cũng to hơn mình, ngay cả xương quai xanh cũng to hơn mình, da thịt là màu mật ong, tóc nhìn có vẻ rất cứng cáp.

Một giọt mồ hôi lăn xuống cằm Thịnh Trạc, Trì Nhạc không tự giác dừng ánh mắt ở hầu kết nhô lên của Thịnh Trạc.

Trì Nhạc không thể nghĩ ra, trên đời có ngàn vạn Omega, sau này không hiểu sao cậu lại đi chọn trúng Thịnh Trạc, một Omega cao lớn như vậy. Ôm cũng ôm không nổi, muốn ôm một chút còn phải nhón chân, mọi thứ đều lớn hơn cậu, nói không chừng chỗ nào đó cũng...

Trì Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.

Chẳng lẽ sau này lần thứ hai phân hóa thành Omega, Thịnh Trạc sẽ trở nên mềm mại, dịu dàng, tính tình tốt, là Omega trong lý tưởng của cậu?

Nghĩ lại cũng không phải không có khả năng.

Trì Nhạc nhìn một lúc, lùi ra ngoài bóng cây, cố tình để mình phơi nắng, đứng ở nơi có nhiều ánh nắng nhất, muốn cho mình phơi đen một chút, tốt nhất so với Thịnh Trạc da tối hơn, không thể để mình, một Alpha, da còn trắng hơn Omega.

Giản Chanh vừa chơi game xong liền lên tiếng cắt đức dòng suy nghĩ hỗn tạp của Trì Nhạc: "Cậu tự nhiên khi không lại chạy ra ngoài nắng làm gì vậy?"

Trì Nhạc nhìn bàn tay trắng nõn của mình, theo bản năng nói ra nghi vấn trong lòng: "Cậu nói xem nếu Alpha da trắng Omega của mình... có phải không tốt lắm không?"

Chưa đợi Giản Chanh nói chuyện, bên cạnh Ôn Mạnh đã không nhịn được lên tiếng: "Tất nhiên rồi, Omega sẽ cảm thấy rất tự ti, mình mấy ngày trước đi biển không cẩn thận phơi đen, về nhà phát hiện bạn trai so với mình trắng hơn, gần đây mình đều là ngày nào cũng tắm sữa bò, bôi kem chống nắng, nhất định phải trắng trở lại."

"Ngày mùa đông cậu chạy đi biển làm gì vậy?"

"Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là Omega tuyệt đối không thể đen hơn Alpha của mình, đây là vấn đề thuộc về phạm trù tôn nghiêm đó nha! Nếu là Omega, thì đương nhiên phải da trắng xinh đẹp, làm người xinh đẹp nhất trong đám người, nhưng các cậu, những Beta xấu xí và Alpha các cậu đương nhiên không hiểu được."

Omega sinh ra đã xinh đẹp hơn người bình thường, da trắng xinh đẹp, trời sinh có khí chất lệ, Alpha nếu là cường giả trong cường giả, thì Omega chính là mỹ nhân trong mỹ nhân. Ôn Mạnh là Omega duy nhất trong lớp, từ cấp hai đã là hoa khôi, hai tháng trước mới vừa có bạn trai là Alpha.

Trường trung học Bắc Tuần không cấm học sinh yêu sớm, thậm chí còn ủng hộ học sinh cấp hai, cấp ba Omega và Alpha yêu đương, bởi vì thể chất đặc thù của họ, cơ bản ở tuổi 18 trước sau sẽ đến kỳ động dục, nếu có người yêu cố định có thể tiến hành đánh dấu tạm thời, sẽ giải quyết rất nhiều phiền phức, cũng có thể khiến Omega và Alpha cảm xúc ổn định hơn, vì vậy rất nhiều Omega và Alpha kết hôn ở độ tuổi đều sớm hơn Beta.

Trì Nhạc cẩn thận hỏi: "Omega sẽ cảm thấy tự ti?"

"Đúng vậy." Ôn Mạnh hơi hơi bĩu môi, " Omega chúng tớ khi tụ họp cùng nhau thích nhất cảm giác trắng hơn so với người khác, mục tiêu là trở thành người xinh đẹp nhất trong số các Omega."

Trì Nhạc bắt đầu lo lắng, Thịnh Trạc sau này nhìn thấy những Omega khác da trắng như vậy, cảm thấy tự ti thì sao? Sau này nếu cậu ta đi tụ họp cùng các Omega khác, có thể hay không đau lòng đến rơi nước mắt? Trì Nhạc cảm thấy bản thân thật sự có chút buồn bực.

Sân bóng rổ truyền đến tiếng kinh hô, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ thấy Thịnh Trạc nhẹ nhàng nhảy lên đầu một chiếc bảng rổ, quả bóng rổ vẽ ra một đường cong đẹp mắt, trực tiếp vào rổ.

Ôn Mạnh và những người bạn cùng lớp bên cạnh đều phấn khích nhảy dựng lên.

"Thịnh Trạc quá lợi hại, ngay cả đấu với đội bóng rổ cũng không thua, không hổ là người chơi bóng rổ giỏi nhất lớp chúng ta!"

"Đáng tiếc cậu ấy là Beta, nếu là Alpha thì tốt rồi."

"Là Beta mà đã mạnh như vậy, nếu là Alpha thì có phải..."

....

Mọi người xung quanh đang khen ngợi Thịnh Trạc, bất ngờ nhớ ra Trì Nhạc đang ở đó, vội vàng im lặng.

Ai cũng biết Trì Nhạc và Thịnh Trạc không ưa gì nhau, Trì Nhạc ghét nhất người khác khen Thịnh Trạc trước mặt mình.

Ôn Mạnh khẽ nhìn về phía Trì Nhạc, vốn dĩ cho rằng cậu sẽ tức đến mức đen mặt, nhưng không ngờ Trì Nhạc lại mỉm cười đắc ý, thậm chí còn có chút kiêu ngạo trên mặt.

Ôn Mạnh dùng sức xoa mắt, nghiêm túc nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi.

Trì Nhạc cong môi đắc ý, nghe được mọi người khen ngợi Omega của mình, không tự giác nâng cằm.

Thịnh Trạc ném quả bóng rổ xuống, đi ra khỏi sân bóng rổ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trì Nhạc đang đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Trì Nhạc đang khoe khoang, không chú ý đến một sợi tóc nhỏ bị gió thổi lên, sợi tóc nhỏ lúc ẩn lúc hiện theo động tác đắc ý của cậu, trông giống như một cọng cỏ nho nhỏ mọc trên đầu, rất đáng yêu. ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́)✧

Tiếc rằng Trì Nhạc không hề hay biết, vẻ mặt đắc ý của mình đã thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả các Alpha lớp bên cạnh cũng nhịn không được nhìn về phía cậu.

Thịnh Trạc khẽ híp mắt, bước tới trước, giơ ngón cái lên, ấn mạnh xuống đỉnh đầu Trì Nhạc, đè bẹp sợi tóc nhỏ kia.

Trì Nhạc: "???"

Trì Nhạc: "!!!?"

Hắn... hắn... đây là đang khıêυ khí©h uy nghiêm của cậu trước mặt mọi người sao?

Mọi người xung quanh hít một hơi, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Trì Nhạc định nổi giận, nhưng Thịnh Trạc đã quay người bỏ đi, mặt mũi lạnh lùng, tựa như không có chuyện gì xảy ra, chỉ để lại Trì Nhạc ngốc lăng đứng đó, tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người.

Trì Nhạc tức đến mức mặt đỏ bừng.

Thịnh Trạc trở lại phòng học, khi bước lên cầu thang đột nhiên dừng lại, quay người đi vào văn phòng.

Anh cảm thấy cái ót của mình lại bị Trì Nhạc nhìn chằm chằm, rất có khả năng sẽ bị nhìn ra một lỗ, vì vậy quyết định xin đổi chỗ ngồi ra phía sau.

Trịnh Thạc vốn dĩ không muốn ngồi ở phía trước, chỉ là lười đổi, nhưng thái độ kiên định của anh khiến thầy chủ nhiệm đành phải đồng ý.

Trùng hợp thay, thầy chủ nhiệm vừa đổi chỗ ngồi cho Thịnh Trạc về phía sau Trì Nhạc, lần này đến lượt Thịnh Trạc nhìn chằm chằm cái ót của Trì Nhạc.

Trần Vân Chu cũng nhàn rỗi, theo Thịnh Trạc dọn đến phía sau, bắt đầu ngồi cùng bàn với anh.

Vì vậy, khi Trì Nhạc trở lại phòng học, cậu phát hiện người ngồi phía sau mình đã thay đổi, người ngồi phía sau cậu bây giờ là Thịnh Trạc, người ngồi phía sau Giản Chanh bây giờ là Trần Vân Chu.

Mọi người trong lớp nhìn thấy Trì Nhạc và Thịnh Trạc ngồi gần nhau như vậy, lập tức bàn tán xôn xao.

"Hai vị đại nhân này ngồi gần nhau thế này, không biết có đánh nhau không?"

"Tớ cảm thấy không khí phía sau càng ngày càng thấp, không biết bọn họ có động thủ không?"

"Thật là đáng sợ, nhìn kìa, Trì Nhạc đang siết chặt nắm đấm!"

...........

Cả lớp im lặng chờ đợi, mọi người đang đợi một màn đánh nhau, nhưng trường hợp đó không sảy ra. Trì Nhạc lại bình tĩnh ngồi xuống, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng chuông vào lớp vang lên, giáo viên Vật lý chầm chậm bước lên bục giảng. Sự chú ý của mọi người cũng rời khỏi hai người bọn họ.

Trì Nhạc lấy sách giáo khoa ra, cậu đang muốn nghiêm túc nghe giảng bỗng nhiên cảm giác sau lưng có người dùng bút chọc cậu một cái.

Trì Nhạc dựa vào lưng ghế, giọng nói trầm ấm của Thịnh Trác vang lên "Bạn học Trì à, cái ót của cậu cũng không tồi."

Trì Nhạc: "....."

Trần Vân Chu gãi tai nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cái quái gì đang diễn ra vậy?

Trì Nhạc cảm thấy nếu bản thân cùng đối thủ một mất một còn muốn buông bỏ ân oán, thì trước hết bắt đầu từ việc khen gáy nhau cũng không tệ, không tệ, ít nhất đây cũng là một khởi đầu tốt.

Cậu nghĩ nghĩ một lúc, vì đã nhận được "lời khen" của Trịnh Thác, cậu cũng nên bày tỏ tấm lòng của mình một chút, nên cậu quyết định lấy một túi bánh quy gấu sữa dưới ngăn bàn lên, đặt lên bàn của Thịnh Trạc.

Thịnh Trạc sửng sốt một chút, mới cầm lên thì thấy đây là một túi bánh quy gấu vị sữa.

"Thịnh Trác! Đứng dậy trả lời câu này cho tôi " Giáo viên Vật Lý ném một cục phấn đến chỗ của Thịnh Trác, dùng ánh mắt săc bén nhìn túi bánh quy trong tay anh.

" Cậu đừng tưởng rằng chỉ vì học lớp chọn thì có thể lén ăn trong tiết của tôi. Cậu bao nhiêu tuổi? Con gái tôi cho dù ba tuổi cũng không ăn loại bánh gấu hương sữa này"

Thịnh Trạc: "...." Lời này nghe sao có chút cảm giác quen tai?

Các học sinh trong lớp bật cười, ai có thể nghĩ rằng Thịnh Trạc, người ngày thường thoạt nhìn trầm thục ổn trọng thế nhưng lại thích ăn bánh quy gấu nhỏ!

Trần Vân Chu ngồi cười đến mức nghiêng ngả, hắn chưa bao giờ thấy Thịnh Trạc chật vật như vậy.

Thịnh Trạc rũ mắt nhìn kẻ chủ mưu trước mặt, sau đó mới phát hiện dái tai nho nhỏ của Trì Nhạc lặng lẽ đỏ lên. Được rồi, vì tai của kẻ chủ mưu này đáng yêu nên anh mới phải đội cái nồi này thôi.

Thịnh Trác giả bộ như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của giáo viên Vật lý, bình tĩnh đặt bánh quy gấu lên bàn, trả lời câu hỏi rồi ngồi xuống. Anh nhìn chằm chằm đôi tai nhỏ hồng hồng trước mặt một lúc, bất giác giơ tay lên nhéo nhéo, sau đó anh nhìn thấy đôi tai của Trì Nhạc đang chuyển động với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trở nên càng đỏ.

Thịnh Trạc bừng tỉnh ngẩn ra, theo bản năng buông tay ra, cả giác như có chú mèo nhỏ dùng móng vuốt cào nhẹ vào ngực.

Trì Nhạc đưa tay bịt tai hồng hồng, quay người trừng mắt nhìn anh: "Đừng kéo tai tôi!" (っ- ‸ - ς)

Chà, có vẻ như mèo nhỏ không chỉ muốn cào người mà còn muốn cắn người.