Chương 3: Mối thù của kẹo sữa*

* Nguyên văn là 奶糖之仇 (nǎi táng zhī chòu): Tạm dịch là mối thù của kẹo sữa. Nó thường được sử dụng để mô tả sự ghen tị hoặc thù hận đối với những người có cuộc sống hạnh phúc và thành công. Còn ở đây bạn Nhạc cay bạn Trạc cũng vì cái kẹo ( Theo nghĩa đen và cả nghĩa bóng ˙ᵕ˙)

____________________

Chap 3

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Trạc Alpha X Trì Nhạc Omega lặp lại ba lần ~ Ngoại trừ Nhạc Nhạc ra thì người bên ngoài đều biết chuyện này!

_______

"Cùng chịu lạnh nhưng số phận khác nhau a, cùng là không có áo lông vũ, nhưng có người được người khác cho quần áo, còn có người nào đó chỉ có thể run rẩy trong gió." Trần Vân Chu hút một ngụm trà sữa nóng hổi, vỗ mông đứng dậy, " Phương Du Niên à, cậu có thời gian ở đây bênh vực Trang Tâm Thuần, không bằng tự kiểm điểm xem bản thân có vấn đề gì không."

Phương Du Niên: "..."

Trì Nhạc mặc áo khoác lông đơn bạc ngồi trong phòng học. May mắn trong phòng học có máy điều hòa, không quá lạnh. Cậu dựa vào cửa sổ, đang hồi tưởng Thịnh Trạc đã trở thành đối thủ một mất một còn của cậu như thế nào.

Cẩn thận ngẫm lại thì cậu và Thịnh Trạc kỳ thực không có ân oán gì quá lớn, cũng là cậu đơn phương coi Thịnh Trạc như đối thủ một mất một còn, nhưng điều này cũng không thể trách cậu nha, đều là do số phận an bài.

Trì Nhạc nhớ rõ ngày khai giảng năm nhất cấp ba, bọn họ đã kết thù rồi.

Lúc ấy Thịnh Trạc là đại biểu cho tân sinh, đứng trên bục của lễ chào cờ phát biểu, còn cậu thì vì đến muộn bị hiệu trưởng lôi lên bục lễ chào cờ kiểm điểm.

Trì Nhạc trời sinh da trắng lạnh, mí mắt hơi mỏng, không cười thì trông có vẻ xa cách, Thịnh Trạc thì hoàn toàn trái ngược, là một kiểu đẹp trai khác. Hai người đứng chung một chỗ, đẹp mắt như một bức tranh, khiến cho dưới bục lễ chào cờ bàn tán sôi nổi, hiệu trưởng phải hô mấy tiếng "yên lặng" mới miễn cưỡng khống chế được tình hình.

Trì Nhạc lúc ấy đã buồn ngủ đến mức lắc lư từ bên này sang bên kia, đứng trên bục lễ chào cờ vẫn luôn ngáp, Thịnh Trạc ở bên cạnh cậu diễn thuyết, Trì Nhạc không nghe rõ cậu nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói của cậu rất dễ nghe, trầm thấp có cảm xúc, khiến Trì Nhạc có chút hâm mộ.

Khi cậu sắp ngủ thϊếp đi, Thịnh Trạc nói chuyện xong, quay đầu lại, "Bạn học à, kẹo sữa vị dâu tây của cậu rơi rồi."

Trì Nhạc lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn thấy bên chân có một viên kẹo sữa rơi xuống, đúng là viên kẹo sữa vị dâu tây màu đỏ.

Thịnh Trạc trước mặt có micro, lời cậu nói đều được truyền ra ngoài, toàn bộ giáo viên và học sinh đều đã biết cậu học sinh mới nhìn qua có vẻ lạnh lùng này, kỳ thực lại thích ăn kẹo sữa vị dâu tây.

Trì Nhạc vốn dĩ cảm thấy mình lên cấp ba đã trưởng thành, muốn tạo dựng hình tượng trưởng thành trước mặt các bạn học cấp ba, kết quả ngay ngày đầu tiên đã sớm bị hủy hoại trong một phút, mà thủ phạm chính là Thịnh Trạc.

Đây là trang đầu tiên trong cuốn sách nhỏ về mối hận thù của tôi.

Từ trên bục lễ chào cờ xuống, Trì Nhạc cúi đầu một đường trở về phòng học, khí thế lạnh đến mức khiến người ta phải tránh xa ba thước. Gặp được bạn học cũ từ cấp hai, sắc mặt cậu mới hơi đỡ căng khi thẳng, cho đến khi lớp học sắp bắt đầu mới trở lại lớp học mới.

Kết quả vừa mới bước vào phòng học, cậu đã thấy Thịnh Trạc đứng quay lưng về phía mình trong lớp, xung quanh vây quanh một vòng bạn học.

Thịnh Trạc trầm thấp nói như cũ rất có cảm xúc, "Tớ thích nhất chòm sao là Thiên Cầm, ghét nhất là Phi Liêm."

Thật không khéo, Trì Nhạc thích nhất chòm sao là Phi Liêm, mà ghét nhất là Thiên Cầm.

Trì Nhạc lúc ấy liền cảm thấy, cậu và Thịnh Trạc có thể là trời sinh bát tự phạm hướng.

Đây là trang thứ hai trong cuốn sách nhỏ mang thù.

...

Vài ngày trước tan học, Trì Nhạc đi có chút muộn, đi qua cầu thang chỗ ngoặt, vừa đúng lúc gặp một nữ sinh đang thổ lộ với Thịnh Trạc. Theo nguyên tắc không xen vào truyện của người khác, cậu lùi về góc tường, định đợi họ rời đi rồi mới ra ngoài.

Nữ sinh là hoa khôi của lớp bên, trong tay còn cầm một bức thư tình, đỏ mặt nhìn Thịnh Trạc, "Thịnh Trạc, tớ thích cậu."

Thịnh Trạc ngay cả thư tình cũng không nhận, cũng không đứng lại nói một câu "Xin lỗi".

Chờ nữ sinh đi xa, Trì Nhạc mới từ góc tường đi ra, liếc Thịnh Trạc một cái, bênh vực nữ sinh, "Cự tuyệt cũng không cần thẳn thắn như vậy, không thể uyển chuyển một chút sao?"

Kết quả nói trùng hợp cũng trùng hợp, ngày hôm sau cùng một địa điểm, đến lượt Trì Nhạc bị người khác tỏ tình.

Lần này là một nam sinh Omega, trong tay anh ta cũng cầm một bức thư tình, nói không sai biệt lắm như vậy, "Trì Nhạc, tớ chú ý cậu thật lâu rồi, cậu có nguyện ý cùng tớ yêu đương không?"

Trì Nhạc nhìn chằm chằm bức thư tình, mặt đỏ lên, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: "Xin lỗi."

Omega rời đi sau, Trì Nhạc không vui nhìn về phía Thịnh Trạc đang đứng ở góc tường, không kiên nhẫn hỏi: "Nghe đủ chưa?"

Thịnh Trạc không nhanh không chậm đi ra từ chỗ bóng tối, "Tớ chỉ là tình cờ gặp thôi, tiện thể nghe một chút cậu cự tuyệt như thế nào."

Trì Nhạc: "..." Vả mặt tới quá nhanh, có chút đau.

Đây là trang thứ bao nhiêu không biết trong cuốn sổ nhỏ mang thù.

______________

Trì Nhạc trước giờ vẫn luôn cho rằng mình và Thịnh Trạc là đối thủ một mất một còn của nhau, nhưng bây giờ xem ra số mệnh đã định sẵn...".

Trì Nhạc che mặt, thở dài một hơi.

Bàn học bỗng nhiên bị gõ hai cái, Trì Nhạc mở to mắt.

Thịnh Trạc đem áo lông vũ để lên bàn, cúi đầu nhìn cậu, lộ ra đôi mắt sắc bén, "Cảm ơn."

Trì Nhạc trưng ra một khuôn mặt lạnh băng "Không cần khách sáo."

Thịnh Trạc nhướng mày, không nói gì.

Trì Nhạc thầm nghĩ, không được, mình là Alpha, có trách nhiệm duy trì gia đình hòa thuận, vì tương lai bảo bảo có một gia đình hạnh phúc.

Cậu mím môi, trước khi Thịnh Trạc quay đi, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra đẩy qua, "Mời cậu ăn."

Nếu mối thù này bắt đầu từ một viên kẹo sữa, thì Trì Nhạc quyết định dùng một viên kẹo sữa để hóa giải, từ hôm nay trở đi họ sẽ không phải là đối thủ một mất một còn nữa, cậu sẽ đơn phương giải hòa!

Thịnh Trạc nhìn chằm chằm Trì Nhạc hai giây, khóe môi cong lên, "Không cần, từ ba tuổi tôi đã không ăn loại đồ ăn vặt này nữa."

Trì Nhạc, người luôn mang theo kẹo sữa bên mình: "..." Bỏ đi, nếu không thì vẫn cứ đối đầu đến chết đi!

Trì Nhạc quyết đoán lấy lại kẹo sữa, mở gói kẹo ném vào miệng, nhai kẽo kẹt.

Thịnh Trạc nghe thấy tiếng nhai vui vẻ, quay lại chỗ ngồi. Trần Vân Chu ngồi sau cậu đưa đầu ra, "Trì tiểu thiếu gia rốt cuộc đã làm gì chọc câu vậy? Sao cậu cứ đối đầu với cậu ta vậy, cũng không thấy cậu trêu chọc người khác bao giờ."

Hắn luôn cảm thấy Thịnh Trạc luôn ở trong trạng thái trêu chọc Trì Nhạc một chút, mỗi lần Trì Nhạc muốn tức giận, anh ta đều đến trêu chọc Trì Nhạc một chút, khiến Trì Nhạc bật chế độ chiến đấu với Thịnh Trạc mới thôi. Bọn họ có thể trở thành đối thủ một mất một còn, không thiếu phần công Thịnh Trạc âm thầm quạt gió thêm củi.

Thịnh Trạc xoay bút, giọng điệu không thèm để ý, "Chỉ thấy dáng vẻ tức giận của cậu rất thú vị."

Gần đây anh ta còn cảm thấy dáng vẻ Trì Nhạc đỏ mặt cũng rất đáng yêu.

"Tôi còn tưởng rằng cậu chán ghét cậu ta..." Trần Vân Chu lẩm bẩm một tiếng, bò trở về ngủ.

Thịnh Trạc nhớ lại dáng vẻ tức giận đến nói không nên lời của Trì Nhạc vừa rồi, khóe môi vui vẻ cong lên.

Ai bảo Trì Nhạc rõ ràng có một khuôn mặt khiến người ta muốn bắt nạt, lại cố tình mỗi ngày mặt lạnh, khiến anh... nhìn thấy liền muốn bắt nạt.

Tuy rằng Thịnh Trạc không muốn thừa nhận, nhưng nhìn Trì Nhạc tức giận, thật là niềm vui hiếm hoi của anh ta sau khi lên cấp ba.

....

Giản Chanh quay lại chỗ ngồi, liền thấy bạn cùng bàn của mình ngồi gục xuống mặt bàn, mặt tràn ngập đầy vẻ không vui.

Giản Chanh nhìn thoáng qua Trì Nhạc thấy trên mặt bàn chất đầy giấy gói kẹo, "Cậu đây là... muốn dùng kẹo sữa làm mình chết sao?"

Trì Nhạc nhẹ nhàng nghiến răng, "Không! Đây là lần cuối cùng tui ăn kẹo sữa!"

Cậu đã hạ quyết tâm muốn từ bỏ kẹo sữa, tuyệt đối không cho Thịnh Trạc cơ hội lần thứ hai để cười nhạo cậu như vậy.!!

Giản Chanh không nói gì giúp anh đem giấy gói kẹo, ngồi trở lại.

Trì Nhạc nhai kẹo sữa, do dự mở miệng: "Giản Chanh, cậu cảm thấy tôi và Thịnh Trạc khoảng cách có bao xa?"

Giản Chanh là một Alpha đã hoàn toàn phân hóa, Trì Nhạc là một Alpha trong tương lai, nên cậu muốn hỏi chút kinh nghiệm từ Giản Chanh.

Giản Chanh không biết cậu muốn hỏi loại khoảng cách nào, cho rằng Trì Nhạc đang hỏi về học tập "Một người là học sinh giỏi nhất trường, một người là học sinh hạng 158 của trường, cậu nói khoảng cách bao xa?"

Trì Nhạc mím môi, được rồi, cậu là học sinh trung bình, Thịnh Trạc là học sinh giỏi, về mặt học tập thì khoảng cách quả thực có chút xa xôi.

"Tôi là chỉ những mặt khác."

"Chiều cao?" Giản Chanh không suy nghĩ sâu xa liền nói: "Thịnh Trạc mấy năm nay lấy giấy khen và giấy chứng nhận kết hôn bên nhau chắc chắn đều có thể cao bằng cậu rồi."

Trì Nhạc cười tươi đọng lại, cười không nổi, "Cậu là nói tôi lùn?"

"...... Không lùn không lùn." Giản Chanh đầy mặt cười làm lành, "Chỉ là so Thịnh Trạc lùn một chút."

"......"

Cũng không có được an ủi.

Trì Nhạc cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy chiều cao là vấn đề cũng không quá lớn, cậu năm nay đã cao đến 1m79, lần trước trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe cậu trộm liếc mắt một cái, Thịnh Trạc hình như là 1m84, chờ cậu phân hóa thành Alpha, nhất định có thể đuổi theo cậu ấy.

Giản Chanh hỏi: "Cậu có phải hay không cùng Thịnh Trạc thích cùng một người? Sao đột nhiên cùng cậu ấy so."

Trì Nhạc há miệng thở dốc, muốn nói 'Cậu xem tôi và Thịnh Trạc ở bên nhau thế nào', lại bị câu nói của Giản Chanh dọa sợ tới mức nhảy dựng lên.

"Chẳng lẽ tôi và Thịnh Trạc thật sự các mặt khoảng cách đều rất xa xôi?" Trì Nhạc suy nghĩ nửa ngày, phát ra linh hồn cảm thán.

Giản Chanh đã não bổ xong môt vở kịch tranh giành tình cảm,tự động hỏi.

" Xuất phát điểm giống nhau các cậu đều cùng là...." Giản Chanh an ủi, "Các cậu đều là Beta."

Trì Nhạc: "..." Không muốn nói chuyện.

Giản Chanh nghĩ nghĩ, "Còn có nhan sắc! Các cậu nhan sắc vẫn là có sức mạnh ngang nhau."

Trì Nhạc và Thịnh Trạc lớn lên không phân cao thấp, một người xinh đẹp sắc bén, một người dương quang soái khí, hai năm tới, đại gia còn chưa có tương đối ra cái cao thấp, muốn nói đến điểm khác, Giản Chanh cảm thấy hẳn là đôi mắt của bọn họ.

Trì Nhạc thoạt nhìn lạnh lùng, đường nét trên mặt sắc bén, tự mang một khí chất cao ngạo ngàn dặm, kỳ thực lại có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt cong xuống ngoan ngoãn, tròng mắt trong suốt lại xinh xắn, cười lên giống như hai vầng trăng nhỏ, cho dù cậu thích bày ra vẻ mặt lạnh lùng,thì khi nhìn đến đôi mắt cậu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Thịnh Trạc thì trái ngược với Trì Nhạc, anh có đường nét trên mặt mềm mại, thoạt nhìn là dương quang soái khí, khiến người ta cảm thấy dễ dàng tiếp cận, nhưng lại có một đôi mắt sắc bén lạnh băng, rất nhiều lúc rõ ràng đang cười, ánh mắt lại xa cách, ý cười giống như vĩnh viễn không kịp đáy mắt.

Giản Chanh cảm thấy Trì Nhạc là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng, còn Thịnh Trạc chính là điển hình của người ngoài nóng trong lạnh, tuy nhiên "nóng" của Thịnh Trạc không phải là thái độ thân thiện bao nhiêu, mà là khiến người ta muốn tiếp cận, muốn đi theo loại "nóng" này, giống như là người lãnh đạo bẩm sinh, trong ban có chuyện gì, mọi người sẽ tự động tự giác tập trung lại bên cạnh anh, nghe theo anh chỉ huy.

Trong một quần thể giống nhau, mọi người đều sẽ không tự giác nghe theo Alpha, Alpha chính là người lãnh đạo bẩm sinh, nhưng ban của bọn họ là một ngoại lệ, Thịnh Trạc tuy rằng không muốn làm lớp trưởng, nhưng ngay cả lớp trưởng gặp phải chuyện cũng sẽ không tự giác đi hỏi Thịnh Trạc, rõ ràng Thịnh Trạc là một Beta, nhưng lại ở khắp nơi so với Alpha trong ban còn cường đại.

Trì Nhạc theo bản năng nhìn về phía Thịnh Trạc, trước kia cho dù bên cạnh mọi người đều nói Thịnh Trạc lớn lên không tồi, cậu cũng không chịu thừa nhận Thịnh Trạc lớn lên soái, từ khi cậu coi Thịnh Trạc như tương lai vợ của mình thì cả thế giới đều không giống nhau, hiện tại cậu phát hiện Thịnh Trạc thật sự là một đại soái ca.

Thịnh Trạc quay đầu lại, lại đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Trì Nhạc.

Trì Nhạc phát hiện mỗi lần cậu nhìn lén Thịnh Trạc đều sẽ bị phát hiện, quả thực hoài nghi Thịnh Trạc có đôi mắt thứ ba đằng sau.

Cậu bất động thanh sắc mà dời đi ánh mắt, một lát sau, trên bàn ném tới một tờ giấy.

Mở ra vừa thấy, mặt trên chính là một hàng chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: "Cậu nhìn cái gì?"

Ngữ khí thiếu đánh như vậy vừa thấy liền biết xuất phát từ tay Thịnh Trạc.

Tờ giấy nhanh chóng bị ném trở lại, Thịnh Trạc mở ra, phía dưới nhiều hàng trả lời: "Xem cái ót của cậu khá xinh đẹp."

Chữ từng nét bút, giống như học sinh tiểu học viết.

Thịnh Trạc tùy tay đem tờ giấy xếp thành máy bay giấy, hai hàng chữ vừa vặn ở hai bên cánh máy bay, đối lập rõ ràng, anh mang vẻ mặt hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua, phát hiện nhìn lâu một chút phía dưới kia hàng chữ thế nhưng còn có điểm đáng yêu.