Thạc Trân nằm trong vòng tay Thiên Lăng Sở, kì thật cậu không thích cảm giác này chút nào, cậu thích Tại Hưởng ôm hơn, điên rồi, cậu điên thật rồi
Cậu cố loại bỏ suy nghĩ này, Thiên Lăng Sở mấy ngày nay rất thành thật, không có loại ý nghĩ kia với cậu, Thạc Trân thầm may trong lòng, nếu y mà muốn cậu có trốn cũng không thoát
"Đang nghĩ gì? "Giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống
"Không, không có nghĩ gì "Cậu lắc đầu, cố ngăn bàn tay đang vuốt ve cậu, Thạc Trân rất ghét cảm giác này, mỗi khi y đυ.ng chạm cậu điều muốn buồn nôn, nhưng phải cố khắc chế lại
"Kim Tại Hưởng không cho người tìm em nữa, có lẽ hắn bỏ em thật rồi? "Y nói, mang theo giọng nói đùa cợt
Thạc Trân nào tin, cậu hiểu Tại Hưởng, hắn nào dễ dàng bỏ qua cho cậu, không chừng... Không muốn nghĩ đến cảnh đáng sợ kia, Thạc Trân quên luôn việc cậu đã lén hắn mua thuốc tránh thai và không nghĩ đến Tại Hưởng đã biết
•
"Cậu chủ, người chúng ta báo lại, Thiên Lăng Sở không đi ra ngoài, y thần thần bí bí đi vào tầng hầm nào đó ở trong nhà y " Người áo đen cuối đầu cung kính , người của Tại Hưởng đã mua chuộc thuộc hạ của Thiên Lăng Sở
Tại Hưởng lắc lắc ly rượu trong tay, Thiên Lăng Sở, Thiên Lăng Sở ngày tàn của ngươi sắp tới rồi, ta sẽ cho ngươi biết cướp lấy sủng vật của ta, phải trả giá đắt như thế nào
Tại Hưởng cùng cha mình làm giao dịch, ông giúp hắn tìm được Thạc Trân hắn sẽ giúp ông quản lý công ty cả đời ông gầy dựng và lên làm lão đại của bang. Hắn đã đắn đo rất nhiều, tay hắn vốn muốn không muốn nhuốm máu, Thạc Trân không thích hắn như vậy
Nhưng sự việc đã tới nước này, không thể không làm , chỉ cần nghĩ tới Thạc Trân đang ôm ấp Thiên Lăng Sở hắn đã muốn đem y băm thành trăm mảnh, quăng xác y xuống cho chó sói ăn
"Ngươi lui xuống đi, ngày mai đem người về cho ta " Hắn phất tay, người kia rời đi
Nhìn xuống đũng quần của mình, đã nhô lên như túp lều, đã nhiều ngày hắn chưa được phát tiết hắn kéo khoá quần, đem ra du͙© vọиɠ đã ngẩng cao đầu, tay hắn bắt đầu ma sát vuốt lên vuốt xuống, nghĩ tới khuôn mặt của Thạc Trân
"Ah.. Ha.. Thạc Trân.. Mau trở về.. " Hắn rút khăn tay lau sạch vết đυ.c trên tay, đem thứ kia bỏ vào quần. Đúng là tự thẩm thì không sung sướиɠ bằng người thật, nhớ Thạc Trân đến điên rồi
•
Thiên Lăng Sở không biết bị cái gì kí©h thí©ɧ, y tung cửa mạnh, âm thanh vang động doạ đến cậu giật mình, khuôn mặt y vặn vẹo khó coi, Thạc Trân thấy chẳng lành, quấn chặt chăn vào người mình rồi lùi về sau
Thấy hành động trốn tránh của cậu, y càng phát điên lên, lôi người lại, xé rách quần áo trên người Thạc Trân, y gấp không chịu nổi, trước khi Tại Hưởng đuổi kịp tới đây, y phải đâm vào người Thạc Trân ,Thạc Trân phải thuộc về y
Y gác chân cậu lên vai, kéo khoá lôi ra dươиɠ ѵậŧ đứng sừng sững, Thạc Trân hoảng sợ giãy dụa, Thiên Lăng Sở tức giận, tát mạnh lên mặt cậu,đầu óc ong ong, mặt đau rát,máu từ khoé miệng chảy ra,chứng tỏ y ra tay mạnh đến lúc nào
"Không... Không, đừng động vào tôi... Anh tránh ra..."Hai tay cậu đẩy người y ra, Thiên Lăng Sở chế trụ tay cậu lêи đỉиɦ đầu, bàn tay ma sát lên vết thương mà hắn tạo ra
"Thạc Trân.. Tôi rất yêu em.. Cho tôi.. Cho tôi được không? "Y đau thương nói
Thạc Trân lắc đầu "Không... Tôi không muốn "nước mắt chảy dài, Thiên Lăng Sở nghe cậu từ chối, dứt khoát muốn làm cậu
Nhưng y chưa kịp làm gì , Tại Hưởng đã đứng trước cửa, trên tay cầm khẩu súng, bắn một phát vào vai Thiên Lăng Sở