Chương 37

Cặp chính đã end rồi nhé , mình sẽ viết thêm phiên ngoại về cặp chính , chứ thấy viết tiếp nó sẽ ô dề lố lăng lắm (人 •͈ᴗ•͈)

------

Chân bị gã bẻ gãy đã được bó bột lại , xem ra gã vẫn còn một chút tình người nên có . Doãn Kiệt giờ đây chỉ có thể ngồi một chỗ không thể làm gì , thậm chí đi vệ sinh còn phải nhờ gã giúp một tay .

Có lần y nhịn tiểu chứ không muốn nhờ gã , mồ hôi lạnh đầy trên trán , y cuộn người lại cố gắng chịu đựng . Chỉ cần y thử đi mà té một cái thì y sẽ không chịu nổi mà tè ra quần mất .

Hạ Vũ Đồng vừa về thấy y như vậy , trực tiếp bế người vào nhà vệ sinh , để hai chân y banh ra như cho em bé ngồi tiểu vậy . Doãn Kiệt xấu hổ cậu chịu tiểu , Hạ Vũ Đồng đυ.ng chạm điểm nhạy cảm của y , mới khiến y chịu tiểu ra .

Bế người ra ngoài , Doãn Kiệt rấm rức khóc không chịu nín lại làm thú tính của gã nổi lên , gác hai chân y lên vai một đường đâm lút cán vào .

"A!! Đau quá .... "

Vẫn phải chịu đựng cơn đau quen thuộc đó , y cắn môi cố chịu đựng . Có những lúc gã mạnh bạo đâm thúc không để ý bóp chặt lấy chân gãy của y , khiến Doãn Kiệt đau đến chết đi sống lại .

"Ay da , có phải đau lắm không , tôi không để ý ấy mà "

Gã cười cợt khi thấy Doãn Kiệt đau đớn , thậm chí còn tháo lớp bột đang bó chân y ra , vặn nó thêm một chút nữa mới hài lòng .

Doãn Kiệt thét đến khàn cổ cũng không thể bớt được cơn đau , tại sao lại đối xử với y như vậy ?

--

Gần khuya mà Hạ Vũ Đồng vẫn chưa về , Doãn Kiệt thở phào một hơi thầm mong gã đi luôn cho rồi đừng có về đây nữa . Gã mà về người chịu khổ chỉ có y thôi , vừa mới chập chờn vào giấc ngủ thì tiếng mở cửa lớn làm y giật mình tỉnh ngủ hẳn .

Gã say rượu đi loạn choạng sắp ngã , mở mắt nặng nề nhìn Doãn Kiệt đang ngồi ngốc đó không chịu chạy xuống đỡ gã về giường , mở miệng quát :" Còn không biết lại đỡ tôi ? Lại đây mau lên ngồi ngốc đó làm gì? "

Khi say ý thức của gã không được tốt lắm , thậm chí đã quên mất một bên chân của Doãn Kiệt bị gãy , vẫn thấy y không chịu xuống giường , gã tức tối đi tới đè y nằm xuống , tát mạnh vào mặt y . Hình như gã thích tát vào mặt lắm thì phải , khuôn mặt này không biết đã phải chịu bao nhiêu lần cú tát rồi .

Gã nắm cổ áo y kéo lên , nghiến răng nói :"Cmn , em vẫn ngoan cố như vậy , ba mẹ em thì cản đường tôi , rất may tôi đã cho xe tông họ một phát , hahaha , em biết không ba mẹ em đang nằm viện đấy ! "

"Ai bảo họ vào lúc đó dám đem em rời khỏi tôi chứ , không một ai , không một ai được phép đem em đi , em đời này là của tôi !! "

Gã mỉm cười nói ra những lời độc ác , Doãn Kiệt gần như ngây người , gã đang nói gì vậy ? Ba mẹ của y bị làm sao?

Doãn Kiệt dùng sức đấm vào mặt gã , nghiến răng nói :" Đồ khốn nạn nhà anh , ba mẹ tôi mà có gì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu , hức , hức , anh biến tôi thành thế này còn chưa đủ sao ? "

Y mất sức ngã rạp người lên người gã , khóc một trận thật to , nước mắt cứ rơi không ngừng . Bảo sao , lúc đó tim y lại đau như thế như thể sắp mất đi thứ gì đó , đ*t mẹ nó , cuộc đời này không có chỗ dung thân cho y sao , mọi chuyện xấu đều cứ ập đến đầu y .

Phải rồi , y phải đi tìm ba mẹ , y muốn biết giờ họ thế nào rồi .

"Doãn Kiệt , em muốn đi đâu ? "

Gã nắm cổ tay y lại , muốn chạy thoát khỏi gã nhân lúc gã đang say ư? Nằm mơ à , gã say thì say nhưng vẫn còn tỉnh táo đấy nhé .

"Buông tôi ra , tôi phải tìm ba mẹ của tôi "

Lại cãi lời gã , lại không chịu nghe lời cứ nhất quyết phải trái ý gã y mới vừa lòng sao . Gã không muốn phải đánh y , nhưng y cứ làm gã bực bội không thể không động thủ.

"Em dám bước ra khỏi đây , tôi dám bẻ gãy chân còn lại của em đấy "