Chương 24: Hậu sự

Khi hắn trở lại trấn nhỏ, cảnh còn người mất, sau đó hắn nghe ngóng được Dung Tịch đã chuyển đi, hắn lại không dám gặp mặt. Tần Thời Nghị nghĩ bản thân không hợp với Dung Tịch, hắn muốn chính mình phải cường đại hơn mới được gặp Dung Tịch. Thế là hắn cứ như vậy từng ngày nhìn Dung Tịch lớn lên, trong lòng dục du͙© vọиɠ chiếm hữu càng thêm lớn mạnh

Cuối cùng hắn cũng đủ cường đại để khống chế toàn bộ Tần gia. Kế hoạch hắn lập ra thành công rực rỡ

Hắn càng ngày càng mê luyến Dung Tịch. Dung Tịch trổ mã càng thêm mê người, tiếp xúc nhiều làm người mê mẩn. Hắn yêu cậu, vì Dung Tịch, Tần Thời Nghị thậm chí có thể dâng hiến tính mạng của bản thân, bề ngoài hắn mạnh mẽ nhưng bên trong một tín đồ trung thành.

Ngày thứ tư, Dung Tịch đã hôn mê bốn ngày, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Thời Nghị tỏa sát khí làm người phát lạnh.

Vào sáng sớm ngày thứ năm Dung Tịch cuối cùng cũng mở mắt. Tần Thời Nghị hai mắt phủ kín tơ máu ngơ ngẩn mà nhìn Dung Tịch, cậu đã lâu không có phản ứng, Dung Tịch sợ hãi mà nói, “Nước…… em muốn uống nước……” Giọng cậu có chút nghẹn ngào, nhưng vô cùng dễ nghe.

Tần Thời Nghị mạnh mẽ mà nắm tay Dung Tịch, đem đầu chôn ở cổ đối phương, hồi lâu không có đáp lời, ngay sau đó trong miệng một trận nỉ non, “ Em mà không tỉnh lại anh thật sự sẽ điên mất, sẽ điên mất……”

Bác sĩ kiểm tra tới, may mắn không lưu lại di chứng, nhưng vì an toàn vẫn nên ở lại trong viện quan sát một thời gian. Tần Thời Nghị biết quan hệ giữa hai người rất phức tạp, hắn không dám bộc lộ nhiều ở nơi công cộng những gì không nên nói không nói, không nên làm không làm.

“Có muốn nhìn xem con của chúng ta một chút không?” Tần Thời Nghị ôm Dung Tịch ngồi ở trên giường, thân mật mà liếʍ láp vành tai cậu.

“Con?” tỉnh lại cả buổi sáng nhưng đến bây giờ cậu mới nhớ đến việc mình đã quên. Dung Tịch nhìn bụng xẹp xuống, bởi vì hôn mê đã lâu, khi tỉnh lại đau đớn cũng không có mãnh liệt, hơn nữa Tần Thời Nghị chăm sóc cậu thực chu đáo, không để cậu động tay vào bất cứ chuyện gì.

Thực mau Tần Thời Nghị kêu y tá ôm đứa bé tới, Dung Tịch mấy ngày nay vốn dĩ chính là đẻ mổ, đứa nhỏ này cũng không xem như sinh non, trải qua bốn ngày, đã bắt đầu dần dần có vẻ trắng trắng nộn nộn.

Là con trai, Tần Thời Nghị còn chưa đặt tên cho nó, Dung Tịch chân tay luống cuống mà ôm vào trong ngực, đứa nhỏ còn đang ngủ, miệng phun bong bóng, thực đáng yêu. Dung Tịch nhìn đứa trẻ trong lòng phức tạp, rõ ràng cậu còn chưa đến hai mươi tuổi, còn chưa trải sự đời, hiện tại cũng chỉ vì nam nhân cầm tù cưỡng ép mà sinh ra một đứa bé.

Dung Tịch bị tiếng khóc lôi trở về thực tại, đứa bé giơ tay oa oa khóc, bên cạnh ý tá nói, “Tới giờ cơm rồi, chắc là bé đói bụng, tôi sẽ đưa bé đi uống sữa.”

“Được……” Dung Tịch đưa đứa trẻ cho y tá, bị giam cầm đã lâu, cậu với Tần Thời Nghị sớm đã uất hận, đứa nhỏ đến tay chỉ khiến cậu thêm mê man.

Tần Thời Nghị cũng không quá yêu thích đứa nhỏ, thời điểm Dung Tịch ôm con hắn chỉ ở một bên nhàn nhạt mà nhìn, chuẩn xác mà nói tầm mắt hắn chỉ chăm chú nhìn Dung Tịch. Hắn vốn dĩ không yêu thích đứa nhỏ này là vì sự ra đời của nó chỉ là lý do để ràng buộc Dung Tịch ở với hắn mà thôi.

Bất quá nếu sinh ra rồi, hắn sẽ không bạc đãi nó, chỉ cần nó biểu hiện không tồi, hắn nguyện ý đem sản nghiệp Tần gia cho nó kế thừa, từ từ mà bồi dưỡng thành người thừa kế hoàn hảo.

Dung Tịch cần ở bệnh viện một tháng mới có thể xuất viện, Tần Thời Nghị nhìn qua không quá nguyện ý, từ sau khi Dung Tịch xảy ra chuyện hắn đối với cậu du͙© vọиɠ chiếm hữu càng lớn mạnh. Thời điểm hắn không có ở đó hắn sẽ không để ai đến gần cậu. Tần Thời Nghị nắm rõ lịch khám của cậu, bao gồm tiêm chích làm kiểm tra các kiểu, hắn bảo y tá với bác sĩ dạy hắn. Mấy vấn đề đơn giản này hết thảy hắn đều có thể nắm rõ tự tay mà làm mà bác sĩ chỉ cần ở bên cạnh chỉ đạo là được, chỉ trừ việc Dung Tịch cần làm một lần giải phẫu nữa

Một tháng sau, Dung Tịch đối với Tần Thời Nghị cùng đứa bé cũng dần dần yên tâm. Thời gian bị Tần Thời Nghị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp cậu tựa hồ tìm được niềm vui nhỏ. Dung Tịch thường xuyên để y tá đưa đứa trẻ đến cho cậu ôm, đứa con trắng trẻo mập mạp đáng yêu làm Dung Tịch nội tâm tràn ngập tình yêu.

Trong đầu cậu chậm rãi hình thành một quan niệm, đây là con của cậu, cậu muốn cho nó được hưởng tình yêu của mẹ.

Đứa bé rất ngoan, không giống trẻ con ầm ĩ trong ấn tượng của Dung Tịch. Trong phòng bệnh, đứa trẻ trợn tròn mắt miệng bi ba bi bô phun bong bóng, Dung Tịch ngồi ở trên thảm đẩy nôi, cùng nó nói chuyện.

“Con xem cái này là cái gì? Là ngôi sao.” Dung Tịch chỉ món đồ chơi trong nôi mà nói, trong giọng nói che dấu không được ôn nhu.

“Ê a —— a a —— hì hì ——” đứa trẻ tay ngắn chân nhỏ, hai tay đưa qua đưa lại trong không khí như đáp lại lời Dung Tịch nói.

Tần Thời Nghị dựa vào bên cửa sổ nhìn hai người, hai mắt thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.

Lại qua một ngày, Tần Thời Nghị cuối cùng cũng tra được hung thủ đẩy ngã Dung Tịch. Hắn tên Hàn Thành, một kẻ gϊếŧ người ở thành phố B, Tần Thời Nghị tra được hắn cũng không có tiêu phí bao nhiêu sức lực, bởi vì Hàn Thành lại phạm án, lần này là hắn gϊếŧ khách hàng của Tần Thời Nghị.

Một tội phạm gϊếŧ người, Tần Thời Nghị bắt được tư liệu thời điểm một khắc trái tim thiếu chút nữa ngừng lại nếu hôm ấy hắn về chậm chút nữa thì có lẽ Tiểu Tịch đã không còn rồi. Tần Thời Nghị nghĩ hắn không chế Dung Tịch vậy là còn chưa đủ, nếu không Tiểu Tịch cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.

Người bị Tần Thời Nghị theo dõi đều không được sống tốt, cho dù là mẹ hắn. Lúc trước là mẹ đẻ hắn, kết cục sau cùng chính là bị bán sang Mexico tiếp khách, không phải bà ta thích bán thân sao? Đứa con là hắn liền thành toàn cho bà, sau đó hắn biết được từ trong miệng của một kẻ buôn ma túy bên Mexico biết được mẹ hắn đã sớm bị chặt xác ném đi lâu rồi, nguyên nhân gây ra bà ta bị một đám xã hội đen trả thù.

Lại như cha hắn, đời trước là gia chủ Tần gia, bị hắn chặt đi hai tay hai chân rồi rót xi măng lên thi thể, mấy vị phu nhân của Tần gia cũng liên lụy không ít.

Đáng tiếc lúc này đây hắn có chút khó giải quyết, bởi vì Hàn Thành chạy thoát, hắn chạy trốn tới Tam Giác Vàng(*) sau đó một chút tin tức cũng không có. Muốn qua đó bắt người phải làm rất nhiều điều phiền phức, mà hắc đạo thì Tần Thời Nghị lại bất lực. Khi biết được tin này, Tần Thời Nghị vô cùng tức giận muốn đánh què chân của tên thuộc hạ báo tin, trách cứ bọn họ làm việc bất lợi.

Chạy trốn tới Tam Giác Vàng? Liền cho rằng hắn một chút biện pháp cũng không có sao? Tần Thời Nghị hận không thể đem Hàn Thành nghiền xương thành tro.

Hàn Thành mấy ngày qua cũng sống không được tốt lắm. Hắn ở Đông Nam Á chịu nhiều đau khổ, thậm chí còn vì thế mà mù một con mắt, bất quá này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn vẫn còn muốn đoạt lại thiên sứ của hắn……

*Tam giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng, theo đó, những cánh đồng anh túc năm xưa được thay bằng những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt

Khống Chế Cực Đoan - Chương 24: Hậu sự