Chương 10: Giam giữ

“Nơi này còn không phải là nhà của em sao?” Thanh âm hắn âm trầm, làm người khác cảm thấy rùng mình.

Dung Tịch lắc đầu, khụt khịt nói: “Ông xã, ông xã, em sợ lắm…… Hức hức…… Anh đừng đánh em được không…… Em sợ…… Rất sợ…… Hu hu……”

“Anh sao có thể đánh em được? Thương em còn không hết, đều tại em muốn chạy trốn nên lúc nãy mới giáo huấn em một chút thôi. Giờ em còn đau hay không?” Nam nhân ngữ khí mềm mạ, ở trên miệng vết thương của Dung Tịch mà thổi khí.

“Đau…… Ông xã đừng mà…… Đừng đánh…… Đánh em…… Em sợ…… A a…… A……” Dung Tịch hốc mắt sưng đỏ, ghé vào l*иg ngực nam nhân, bị thao lộng không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.

“Phía dưới ẩm ướt như vậy còn nói ông xã đánh em?Đồ thiếu thao, em dâʍ đãиɠ như vậy là để quyến rũ anh sao?” Liên tục làm nửa giờ mới có thể đem tiểu huyệt nới rộng ra. Dung Tịch không còn đau nữa, ngược lại tìm ra một tia kɧoáı ©ảʍ, tiểu huyệt giống như cái miệng nhỏ liếʍ mυ"ŧ du͙© vọиɠ của mam nhân. Nhận thấy sự thay đổi của tiểu huyệt nam nhân càng sung sướиɠ mà đâm cậu.

Dung Tịch cảm thấy mình giống như một con đĩ, thân thể dơ bẩn, tâm cũng sa đọa theo. Cậu nghĩ thế rồi nức nở khóc lớn.

“Đừng khóc, em khóc như vậy anh rất đau lòng. Hay... em cố tính khóc để câu dẫn ông xã có phải không? Tiểu tiện nhân, lại muốn dụ dỗ ông xã.” Nam nhân lau sạch nước mắt của Dung Tịch. “Lão công bế em đi xem một thứ được không?” Hắn không cho Dung Tịch trả lời, liền bế Dung Tịch từ trên sô pha lên. Dươиɠ ѵậŧ cắm ở bên trong theo động tác của nam nhân mà di chuyển. Dung Tịch bị đỉnh a a kêu to, sắc mặt dần dần trở nên ửng hồng.

Đối với cân nặng của Dung Tịch, nam nhân dễ dàng mà bế lên. Hắn kéo mông Dung Tịch ôm vào trong ngực, cứ như vậy lên lầu hai, nam nhân đem cậu để ở trên tường, “Đồ vật ở bên trong, Tiểu Tịch chờ lát nữa thấy đừng quá kích động nha.”

Sự bất an lan tràn khắp cơ thể Dung Tịch, cậu rụt cổ lại.

Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong làm Dung Tịch cứng người.

Căn phòng trang hoàng rất đơn giản, cũng không có quá nhiều đồ vật, khác với vẻ sang trọng của căn biệt thự, căn phòng này đơn sơ rất nhiều. Nhưng căn phòng trông vô cùng u ám dù được bật đầy đủ điện, đủ để Dung Tịch thấy được trên vách tường toàn bộ căn phòng đều là ảnh chụp của cậu

Có ở nhà, trường học, còn có trên đường, cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều bị ghi lại. Trong các bức ảnh, cậu trông rất tự nhiên, không hề biết mình bị chụp lén, thậm chí còn có cả hình gần đây nhất là ảnh cậu lỏa thể dưới tầng hầm, bị xích sắt trói chặt.

Càng làm cho người ta kinh sợ chính là gian phòng này bày đầy đồ chơi tìиɧ ɖu͙© kỳ quái. Dung Tịch càng bất ngờ hơn khi nhìn đến cái kệ thủy tinh đặt đống dươиɠ ѵậŧ giả từ lớn đến bé vô cùng đa dạng, phía dưới còn có mấy chục cái roi da cùng còng tay.

Dung Tịch sợ tới mức nói không ra lời, nam nhân dán vào lỗ tai cậu nói: “Thích sao? Ông xã đã sớm chuẩn bị cho em thât tốt rồi, hôm nay chúng ta liền tới chơi được không? Em nhất định sẽ thích.” Thanh âm hắn mang theo chút hưng phấn biếи ŧɦái.

Dung Tịch ngây dại, xem ra ở đây là thiên đường đối với hắn, nhưng mà đối với Dung Tịch mà nói đây chính là địa ngục.

Nam nhân đem cậu ôm đến một cái ghế nằm, nhanh chóng mà đâm thọc. Qua hơn hai mươi phút, nam nhân đâm thêm tầm hơn chục cái cuối cùng tiết ra tới. Áo sơmi hắn sớm đã mướt mồ hôi, lộ ra cơ bụng gợi cảm.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy toàn bộ tiểu huyệt, Dung Tịch còn chưa phục hồi tinh thần lại bị nam nhân đâm một cái dươиɠ ѵậŧ giả vào. Cái thứ đồ chơi này có cùng một kích cỡ với dươиɠ ѵậŧ của nam nhân đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn để lại đẩy vào bên trong.

Nam nhân chọn một cái không khác của mình là bao mà nhét vào hậu huyệt Dung Tịch. Hậu huyệt vừa rồi còn chưa có được nới rộng, đường đi khô ráo khó có thể đi vào. Nam nhân bất mãn mà mắng chửi, cũng không để ý cảm giác vừa trướng vừa đau của Dung Tịch mà tiến vào. Dung Tịch đau khóc thành tiếng, giãy giụa thân mình thực mau bị nam nhân ấn ở ghế trên.

“Đừng sợ bảo bối, ông xã sẽ không để em bị thương." Nam nhân nhàn nhạt mà nói, “Vì trừng phạt em nên hôm nay anh vô cùng không vui, vẫn là phải giáo huấn lại em một chút, bằng không về sau lại không nghe lời."

"Sủng vật không nghe lời cần phải dạy dỗ." Nam nhân đè lên dương cụ bên ngoài, hướng tới bên trong mà đâm. Dung Tịch hừ nhẹ ra tiếng, hai mắt mông lung, kɧoáı ©ảʍ vừa xuất hiện khi nãy cứ vậy mà biến mất.

Nam nhân từ bên cạnh mang ra một cái hộp, lấy ra một cái vòng tinh xảo ra. Hắn duỗi tay bẻ ra hai chân Dung Tịch, đem da^ʍ cảnh phía dưới bại lộ hoàn toàn. Hắn đẩy hai bên âm môi ra, nhìn cái miệng không ngừng mấp máy đỏ hồng. Nam nhân vừa mới tiết ra một lần lại có phản ứng, hắn mắng chửi, “Sao lại như da^ʍ như thế hả?"

Dung Tịch bị dươиɠ ѵậŧ giả làm cho khó chịu. Nơi nào cũng bị đống sεメ toy nhét đầy. Cậu đưa một chân không ngừng cọ xát eo nam nhân, Dung Tịch lẩm bẩm nói: “Ông xã, ông xã, anh mau thao em đi. Em chịu hết nổi rồi, a a……”

“Đừng nóng vội.” Nam nhân kề sát vào đùi Dung Tịch đùi, nhéo âʍ đa͙σ đối phương, “Đợi ông xã một chút được không?” Hắn hiện tại muốn làm chuyện chính sự trước đã.

Dung Tịch bị véo phục hồi lại tinh thần, đôi mắt ngập nước lộ vẻ khó hiểu mà nhìn nam nhân, bộ dạng nhu nhược đáng thương.

Nam nhân mạnh mẽ mà nhéo âm môi, “Đều tại em muốn chạy đấy, ông xã không phải sợ em chạy mất , mà là sợ cái bộ dáng dâʍ đãиɠ này của em vừa ra ngoài liền bị đám người kia ăn mất. Anh cũng là vì nghĩ cho em thôi, đeo cái khoá này lên, về sau nơi này cũng chỉ để một mình ông xã thao được không?” Hắn muốn đem hai cái vòng tròn này gắn vào hai bên âm môi, sau đó lấy cái khóa, khóa lại.

Dung Tịch ngây ngẩn cả người. Sau khi biết ý đồ của hắn liền sợ tới mức khóc lớn, vội đứng dậy ôm lấy eo nam nhân, “Không cần, ông xã không cần làm vậy, em, em không chạy nữa đừng làm vậy được không, ông xã, hức…..”

Nam nhân trên mặt không chút gợn sóng, lạnh lùng mà nhìn Dung Tịch khóc không thành tiếng, trầm mặc mà đẩy hai tay cậu ra, từ trong góc lấy ra vài đoạn dây thừng.

Nam nhân dễ dàng mà đem cậu trói vào ghế. Dung Tịch giãy giụa phản kháng, hai căn dương cụ đã sắp rơi xuống, nam nhân tàn nhẫn mà hướng lại bên trong đẩy đẩy.

“Không cần, ông xã, anh tha cho em được không…… Em sợ…… huhu..…”

“Đừng sợ, ông xã vẫn đây mà." Nam nhân ánh mắt nóng cháy mà nhìn cái miệng nhỏ bên dưới co rụt vì sợ hãi. Hắn lấy ra cái điều khiển từ xa, nhấn nút, một cỗ tê dại truyền khắp cơ thể cậu. Dung Tịch chịu không nổi mà vặn vẹo eo nhỏ, cắn môi, để chính mình không chật vật mà khóc thành tiếng. Hiện tại cậu đã biết được đối với việc cậu chạy trốn nam nhân đã tức giận thế nào.

Nam nhân muốn đem Dung Tịch hoàn toàn thuộc về chính mình, về sau cái miệng nhỏ này chỉ để cho hắn đâm chết. Nếu cậu vẫn không nghe lời còn muốn chạy trốn, vậy để cái khóa này quản giáo tốt thân thể cậu hộ hắn vậy. Về sau không có sự cho phép của hắn, Dung Tịch sẽ không bị ai động chạm vào hết.

Nam nhân ôn nhu mà an ủi Dung Tịch sắc mặt tái nhợt, liếʍ liếʍ vành tai nhu nhuận, “Anh sẽ nhẹ nhàng mà, đừng sợ.” Hắn nhét khăn vào miệng Dung Tịch, sợ lát nữa khi xỏ xuyên cậu sẽ làm mình bị thương. Nam nhân cũng không chậm trễ nữa, đem quả trứng trong cơ thể bật mức cao nhất, nhằm phân tán lực chú ý của Dung Tịch. Dung Tịch vừa rên vừa giãy giụa, ghế dựa bị hành động của cậu làm cho rung động, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng. Cậu thậm chí còn nghĩ tới cái chết, dù gì thì thân thể bị giam cầm ở nơi đây cũng không thể chạy thoát.

“Ưm ư ư——” nhìn nam nhân cầm trong tay vòng tròn để gắn vào hạ thể mình, Dung Tịch giãy giụa càng thêm lợi hại, cậu khóc đỏ hai mắt, cho dù có quả trứng phân tán lực chú ý cũng không thể ngăn cậu đối với sự tình sắp phát sinh mà không sợ hãi.

Nam nhân đem vòng tròn tới gần âʍ đa͙σ, nhanh gọn mà dùng sức ấn xuống. Hắn lấy một cái tay khác gắn khóa vào. Tính chất đặc biệt của khóa là ở chỗ trừ phi mời thợ khóa tới, nếu không ai cũng mở không ra. Sau đó nam nhân làm y như vậy với bên âm môi còn lại. Dung Tịch thân mình quá mức mẫn cảm, đau đớn như muốn xé rách cơ thể cậu. Mặt cậu xám như tro tàn, môi run rẩy.

Vuốt ve gương mặt thất thần của Dung Tịch, nam nhân nhịn xuống kích động mãnh liệt, “Em là của anh, Tiểu Tịch, về sau em không được rời xa anh biết không?” . Từ nay về sau khi hắn không ở cùng Dung Tịch sẽ đem hạ thể cậu khóa lại, như vậy cậu sẽ không thể bỏ lại hắn mà đi. Nếu không có hắn, sẽ không ai có thể mở khóa cho cậu. Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới có cảm giác người này hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chính mình.

Nam nhân buông ra hai chân tê dại của Dung Tịch ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ cực đại của chính mình cắm vào. Tiểu huyệt mở rộng lộ rõ mị thịt bên trong, lúc này đi vào làm hắn sướиɠ không chịu nổi. Nam nhân không màng Dung Tịch vừa mới xuyên khóa mà chảy máu âm môi, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Dung Tịch thân trí nhanh chóng bị lôi trở lại, một bên chịu đựng cảm giác đau đớn đến từ âʍ đa͙σ, một bên ứng phó với những cú thúc mãnh liệt như sóng trào của nam nhân.

“ Á á á—— đau —— đau —— đừng đâm mà aaa——” Dung Tịch đôi tay đẩy đẩy cơ bụng nam nhân, ý muốn kháng cự thập phần rõ ràng. Nếu như là mấy ngày trước nam nhân sớm đem cậu gϊếŧ chết rồi, nay hắn vừa mới được thoả mãn nên mới để mặc cậu.

Vui sướиɠ đầm đìa qua đi, nam nhân bế lên Dung Tịch hôn mê vào phòng tắm, cẩn thận mà giúp cậu tắm rửa, moi từ trong tiểu huyệt ra đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Sau đó cẩn thận bôi thuốc cho cậu, rồi ôm cậu lên giường mà chìm vào giấc ngủ.

Dung Tịch ngủ không yên nổi. Trong mộng nam nhân vừa đánh vừa mắng cậu, thậm chí một đôi tay chặt chẽ mà bóp chặt lấy cổ, khiến cậu hít thở không thông. Cảm giác ấy vô cùng chân thật. Dung Tịch sợ tới mức mở lớn hai mắt, phát hiện nam nhân đang nắm cầm cậu mà hôn.

“Sao em đổ nhiều mồ hôi lạnh vậy? Gặp ác mộng sao.” Nam nhân đè nặng lên thân thể hắn nói.