Cô dạy hoá vẫn luôn cho rằng tôi đã dạy hư cậu con trai ngoan của cô ấy.
Nhưng khi đó Trương Phàm Vũ theo đuổi tôi vì lý do gì tôi còn không rõ.
………
Tôi hơi buồn phiền vì chuyện phải mua một quyển sách bài tập mới, thật sự rất lãng phí thời gian.
Năm học đã sắp kết thúc, mấy bài tập ấy cũng không còn quá quan trọng nữa.
Tôi chẳng còn thời gian mà ôn môn khác nữa rồi.
Nhưng cô là giáo viên của tôi, tôi chẳng có cách nào khác cả.
…… Tiết tiếp theo thời khoá biểu là tiết hóa, sẽ phát bài thi lần trước.
Tôi thiếu một điểm, không đạt tiêu chuẩn.
Cô thường ngày rất ít nói, ngay cả mấy đại ca trong trường cũng không dám trêu chọc.
Hôm nay tôi bất ngờ lại trở thành cái tên được ưu ái.
“Ngô Ưu Ưu, em lên đây, viết đáp án đề này của em lên bảng.”
“……”
Ánh mắt của toàn bộ bốn mươi con người trong lớp dán lên người tôi.
Tôi chỉ cầm bài thi đứng dậy rón rén đi lên bảng, cô dạy hoá thì khoanh tay đứng một bên.
Cầm lấy phấn viết chưa được mấy dòng, tay cô đã chắn trước mặt tôi, xoá những gì tôi vừa viết đi.
“Em sửa đáp án làm gì? Trên bài làm như thế nào, trên bảng viết như thế ấy.”
“……”
Vừa chép xong, cô liền vỗ tay.
“Bạn Ngô Ưu Ưu của chúng ta thật sự rất tuyệt vời.”
“Có thể cho mọi người thấy một lỗi sai không thể tài tình hơn.”
“Nhìn đây, các em, ta cùng xem đáp án của em ấy như thế nào, mới có thể ……”
“Không còn một điểm nào như thế này…”
………
Tôi đứng trên bục giảng, không biết có nên đi xuống hay không.
Đầu óc trống rỗng vô cùng.
Có cảm giác như bị người ta hung hăng lột sạch, đem sai lầm, chỗ mềm yếu của bản thân để cho bốn mươi mấy con người trong lớp nhìn thấy hết.
Mồ hôi ướt áo, hồn tôi như bị ai đó kéo đi.
Khi kịp phản ứng lại, tôi cầm lấy giẻ lau, lau hết những chữ trên bảng, kể cả những chỗ cô dạy hoá đang dùng phấn hồng phân tích lỗi sai.
Tôi cảm thấy mình sắp bị ép đến đ.iên rồi.
Tôi không biết vì sao, tôi đã làm sai điều gì khiến cô phải đối xử với tôi như vậy.
Tôi cũng nỗ lực học hoá mà…
Trong lớp cũng không chỉ có mình tôi không học được môn này...
Vì sao phải làm thế???
“Em đang thể hiện thái độ gì vậy Ngô Ưu Ưu?”
“Em dám cư xử như thế với giáo viên?”
“Cút ra ngoài ngay cho tôi! Về sau tiết của tôi đừng hòng bước chân vào lớp.”
Tiếng quát của cô to đến mức có khi cả tầng đều nghe thấy.
Tôi bị đuổi ra khỏi lớp, đứng dựa vào tường hành lang.
Từng chút từng chút ngồi thụp xuống, ôm đầu.
Đường Dục Dương nói đúng, tôi chính là đồ mít ướt.
Khi gặp phải chuyện như này, tôi thật sự không biết phải làm gì.
Người có thể lấy tay áo lau nước mắt cho tôi thì đã không còn ở đây nữa rồi.
Rõ ràng biết không nên như thế, nhưng tôi phát hiện ra, mình nhớ cậu ấy.
Vô cùng nhớ cậu.
Nhớ những vì sao trong mắt cậu.
Không biết từ bao giờ, cậu ấy đã trở thành ánh sáng duy nhất của tôi.
...
Nhưng sự thật thì lúc nào cũng khắc nghiệt.
Sau ngày hôm ấy, tôi đã bị giáo viên hóa triệt để cấm cửa.
Chính là cái kiểu mà tiết nào cũng không cho tôi nghe ấy.
Cô giáo chủ nhiệm lớp bảo tôi phải lựa lời mà nói với cô giáo dạy hóa, nhưng tôi không biết phải nói gì, lại càng không muốn nói gì.
Vì vậy, mỗi lần đến tiết hóa, tôi đều đứng ở bên ngoài.
May mắn thay, thời tiết đang dần trở nên mát mẻ hơn, tôi cầm theo một quyển sổ cũng có thể ghi chép.
Cô dạy hóa kể từ đó cũng không kiêng nể gì nữa.
Sự việc này gây ra ồn ào đủ để lan truyền khắp khối.
Bố mẹ tôi không ai có ai quản tôi cả, nên đương nhiên không có ai ra mặt thay tôi.
Khi có bài kiểm tra hàng tháng, điểm môn Hóa của tôi không tránh khỏi bị ... tụt lùi mấy bậc.
Cô lại kéo tôi ra ngoài, dạy dỗ tôi thêm một hồi.
...
Trường chúng tôi có truyền thống tập chạy vào mùa thu và mùa đông.
Hôm đó ngày con gái của tôi đến nên đã xin nghỉ phép với cô giáo chủ nhiệm.
Đáng lẽ trong lớp phải có thêm vài bạn nữ nữa, nhưng phần nghe viết của môn tiếng Anh họ thi không qua, vì vậy họ đã bị giáo viên gọi ra để đi ôn luyện rồi.
Tôi nằm bò xuống bàn, một mình lặng lẽ.
Gần đây mỗi lần đến tháng, bụng cứ đau mãi mà làm thế nào cũng không đỡ.
Hơn nữa "Hành khúc của vận động viên" đang phát ở bên ngoài thực sự rất ồn ào, khiến tôi bực bội một cách vô lý.
Lúc này, có một người bước vào lớp.
Trương Phàm Vũ.
Lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu ta, có lẽ là khi chúng tôi đang học lớp 10, tôi đã nói với cậu ta rằng tôi không thích cậu ta.
Không biết vì chuyện gì, lần này cậu ta trực tiếp vào thẳng lớp của tôi.
“Ngô Ưu Ưu.”
"Nếu như cậu hẹn hò với tôi, tôi sẽ nói với mẹ tôi không làm khó cậu như vậy nữa."
"..."
Suýt chút nữa tôi đã nhấc cái cốc giữ nhiệt trên bàn đập thẳng vào mặt cậu ta.
Đáng tiếc, tôi đã quá mệt rồi.
“Thế nào?” Cậu ta đứng trước bàn của tôi.
"Cút."
Tôi thậm chí không muốn ngẩng đầu lên, tôi hét vào mặt cậu ta với chút sức lực còn lại sau khi bị cơn đau hành hạ.
"Cứ như thế này thì môn hóa của cậu sau này thì làm sao? Nếu mẹ tôi biết cậu chính là con dâu tương lai của bà, bà ấy sẽ đối tốt với cậu"
"..."
Người này có phải học nhiều quá đầu óc có vấn đề rồi phải không?
"Môn hóa của tôi tốt hay không tốt liên quan gì đến cậu?"
Tôi thở dài, bụng vẫn đau như bị mũi khoan đâm.
"Ngô Ưu Ưu, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng không biết tốt xấu."
"Hiện tại, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu thôi, tôi là người duy nhất có thể cứu cậu."
"..."
Tôi bật cười.
Giá như lúc này có cậu ấy ở đây thì tốt biết mấy…
Chính là người nào đó đã vứt bỏ tôi ở lại mà tham gia thi đấu…
"..."