Đường Dục Dương không biết ngồi đối diện tôi từ lúc nào. Chống cằm nhìn tôi. “Đồ mít ướt.” Cậu ta nghịch bút trên bàn. “Không có gì, tiếp tục khóc đi, đại ca ở đây.” “………” Tôi ương ngạnh nén nước mắt …
Đường Dục Dương không biết ngồi đối diện tôi từ lúc nào.
Chống cằm nhìn tôi.
“Đồ mít ướt.”
Cậu ta nghịch bút trên bàn.
“Không có gì, tiếp tục khóc đi, đại ca ở đây.”
“………”
Tôi ương ngạnh nén nước mắt vào trong.
“Cậu không tập luyện à?”
“Nhanh đi kẻo muộn.”
Cậu cùng với lớp phó văn thể, người đàn, kẻ múa, cảnh tượng mới hoà hợp làm sao.