Chương 44: Buổi sáng cắn một cái

Chương 44: Buổi sáng cắn một cái

"Được rồi, anh không có gì khác khoe khoang trước mặt tôi à, nếu đã tìm được thì ngày mai tôi sẽ đến tìm anh, anh chuẩn bị cho tốt."

Cao Bách Dương tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe được lời này liền đứng yên tại chỗ. Thấy cậu xoay đầu nhìn, hắn vụng về giải thích: "Tôi không cố ý nghe."

Nguyễn Lam Ân thấy có chút buồn cười, an ủi: "Không có gì đâu, chỉ là hẹn gặp một người bạn thôi mà."

"Ừm."

"Anh tắm xong rồi à..."

Vừa dứt lời cậu không nhịn được ngáp một tiếng, giờ đã quá khuya, bình thường giờ này cậu đã ngủ rồi nên bây giờ thấy buồn ngủ cũng bình thường.

Thấy cậu buồn ngủ, hắn lấy một cái chăn mỏng trong tủ ra, nói: "Khuya rồi, em ngủ trên giường đi, anh ngủ bên dưới."

"Anh không cho em mượn một bộ áo quần thoải mái để mặc ngủ hả?" Cậu nhìn bộ đồ trên người mình, lại nhìn hắn hỏi.

Quần áo của cậu đều may từ loại vải mềm mại, còn của hắn toàn loại vải thô cứng, để cậu mặc quần áo của hắn không phải sẽ làm da cậu bị cọ đỏ sao?

"Em cứ mặc vậy đi, cởϊ áσ hoodie ra là được rồi, quần áo của anh mỏng em mặc vào sẽ bị lạnh."

Cậu ngồi bên mép giường, nhìn hắn bận rộn trãi chăn ở bên cạnh, cậu đề nghị: "Anh lên giường đi, ngủ ở dưới đất lạnh lắm."

Động tác của Cao Bách Dương khựng lại, không hiểu sao cậu có thể tự nhiên nói ra câu đó. Cậu không hề có chút tự giác nào về an toàn khi ở cùng một người khác giới.

Hắn ngồi xuống bên chân cậu, một tay cầm cổ chân cậu một tay giúp cậu cởi giày để qua một bên. Đôi tay đầy vết chai của hắn bao bọc bàn chân cậu, khẽ cọ sát muốn truyền độ ấm cho đôi chân hơi lạnh ấy.

Hắn ngồi trên sàn nên thấp hơn nhiều so với Nguyễn Lam Ân đang ngồi trên giường, cậu từ trên cao nhìn xuống một đầu tóc đen của hắn, không nhìn thấy nét mặt chỉ nghe thấy giọng hắn khàn khàn đang nói: "Lam Ân, anh chỉ là một người con trai bình thường."

"Em biết chứ," Cậu cắt ngang lời hắn: "Nhưng anh cũng phải biết, nếu anh không kiềm chế được thì ngủ trên một cái giường hay mỗi người một cái cũng không khác nhau, chúng ta đều ngủ trong một căn phòng nhỏ này thôi, không có gì có thể làm trở ngại anh cả."

Khoảng cách một mét, trên giường hay dưới giường cũng không đủ để ngăn cản nếu hắn muốn, đã vậy thì phân biệt có ý nghĩa gì? Tất cả chỉ là hình thức tự lừa mình mà thôi, thực tế đều không có nghĩa lý gì cả.

"Chúng ta đã ở bên nhau rồi, anh sẽ không làm gì nếu em không đồng ý mà, đúng không?"

Nói hắn bị thuyết phục cũng được, tự dung túng cho hành vi của mình cũng không sao, chung quy thì hắn đã đồng ý với cậu.

Trên chiếc giường không quá lớn, mỗi người chiếm một nửa.

Nguyễn Lam Ân trở mình nằm nghiêng người hướng về phía hắn, hỏi: "Tại sao anh lại sống một mình? Người nhà của anh đâu?"

Cao Bách Dương vươn tay đắp chăn cho cậu, thấp giọng nói: "Khuya rồi, mau ngủ đi."

"... Được thôi, ngày mai anh đi cùng với em được không?"

"Em muốn đi đâu?"

"Đến đó thì anh sẽ biết."

"Được, muộn rồi mau ngủ đi."

Trong phòng không có máy điều hòa nên nhiệt độ không hơn bên ngoài bao nhiêu. Bên cạnh lại có một nguồn nhiệt phát ra nhiệt độ ấm áp khiến người khác vô thức muốn đến gần để được sưởi ấm.

Đã rất khuya nên rất nhanh Nguyễn Lam Ân đã chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, cậu đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, nhích lại gần Cao Bách Dương - túi nhiệt hình người chất lượng cao - để tránh cái lạnh.

Ngay khi có được sự ấm áp thì cậu đã thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ thì một người khác lại trằn chọc không yên. Cao Bách Dương cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu bên tai, nhìn gương mặt thoải mái của cậu hắn không muốn đẩy cậu ra. Trở tay ôm cậu vào lòng, hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu, thì thầm.

"Tại sao em lại tốt như vậy? Gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời này của anh. Cảm ơn em..."

Một đêm thành thật trôi qua, hai người chỉ đơn thuần nằm ngủ cùng nhau. Cao Bách Dương cũng không làm hành động gì quá phận. Phải nói đến thì chỉ có Nguyễn Lam Ân chủ động lăn vào vòng tay của Alpha mà thôi.

Buổi sáng tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, vì buổi tối ngủ quá muộn nên Nguyễn Lam Ân không dậy sớm như thường ngày. Khi cậu tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong vòng tay của Alpha, cậu khẽ nhúc nhích.

"Dậy rồi?"

Cao Bách Dương thức sớm hơn cậu, nhưng vì lưu luyến khoảng khắc này, không nở để cậu rời khỏi vòng tay của mình mà từ bỏ việc rời giường sớm. Cảm nhận cảm giác khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy người trong lòng đầu tiên.

Đúng là cảm giác không nở buông tay.

Cho đến khi nhận thấy người trong lòng khẽ động, hắn mới tiếc nuối mà ngồi dậy.

Mới thức nên cậu nói hơi nhỏ, giọng nói như quánh lại: "Anh dậy từ sớm rồi sao?"

Nguyễn Lam Ân nhìn đôi mắt tỉnh táo của hắn đoán.

Cao Bách Dương vươn tay xoa mái tóc lộn xộn của cậu, ân cần nói: "Ừ, em nằm thêm chút đi, anh đi rửa mặt trước."

Hắn nói xong thì xoay người xuống giường, cậu thì vẫn nằm trong chăn. Bao bọc xung quanh là tin tức tố của cậu và hắn, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, không muốn dậy.

Nguyễn Lam Ân khép người nằm nghiêng, thân thể bắt đầu mất đi sức lực, hơi thở rối loạn. Hai chân câu vào nhau, cậu chôn mặt xuống gối đầu bên cạnh tham lam hít lấy tin tức tố còn sót lại. Chỉ có làm như vậy cơ thể lẫn tinh thần của cậu mới cảm thấy dễ chịu và yên tâm.

Nằm được một lúc thì cậu phát hiện không ổn, tuyến thể sau gáy cũng có cảm giác dần nóng lên.

Đến thật đúng lúc.

Ở trong phòng vệ sinh, Cao Bách Dương làm xong vệ sinh cá nhân, trong lúc xúc miệng thì khứu giác nhạy bén phát hiện tin tức tố nóng bỏng của Omega. Hắn lập tức nhổ nước ra rồi lao ra ngoài, tay tùy tiện quẹt một cái lau nước.

"Lam Ân!"

Omega đang thu mình trong đống chăn gối.

Cao Bách Dương gấp không chờ được đến bên giường, hắn kéo lấy chiếc chăn đào thiếu niên bên dưới ra ngoài. Cả người hắn đều căng thẳng đến ngừng thở.

Nguyễn Lam Ân đã bắt đầu thở dốc, đối mắt màu hạt dẻ nửa khép nửa mở lấp lánh ánh nước dễ dàng câu hồn người khác. Đôi môi đỏ mọng mím chặt vô cùng gợi cảm. Trên người cậu tỏ ra một loại trạng thái ướŧ áŧ dính nị, khiến người nhìn thấy đều muốn bắt nạt tiểu yêu này.

Hoa hồng bộc tuyết như có như không ve vãn hắn, cơ thể Cao Bách Dương bị hành hạ đến đau vẫn phải nhẫn nhịn ép hỏa khí xuống.

"Em còn tỉnh táo không? Có nhận ra anh..."

Hai mắt cậu mơ màng nhìn chằm chằm người trước mắt, không biết lấy sức lực ở đâu cậu bất ngờ đẩy hắn xuống. Cao Bách Dương không có chuẩn bị liền bị cậu đẩy ngã xuống giường, chưa kịp hoàn hồn thì cậu đã trèo lên người hắn, ngồi trên bụng hắn.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy sắp hỏng mất rồi.

"Lâm Ân..."

Nguyễn Lâm Ân khom người, đầu ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui. Cậu đang rất nóng, rất khó chịu, chỉ khi đυ.ng chạm với hắn mới thấy thoải mái một chút. Cậu muốn thân mật với hắn, muốn càng nhiều tin tức tố của hắn.

Hắn kỳ lạ và đặc biệt ngay từ lúc xuất hiện.

Tiểu miêu yêu cào đến tận tâm can, hai tay Cao Bách Dương bắt lấy bả vai cậu, xoay người một cái liền hoán đổi vị trí giữa hai người. Đôi mắt cậu hư hư thực thực nhìn, đôi tay thon gầy nắm lấy vạt áo trước ngực hắn.

"Ngoan, không được động lung tung."

Người dưới thân lại cố tình không nghe lời, cậu hơi ngẩng đầu môi chạm vào cổ hắn. Hắn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cậu trên da thịt của mình, đôi môi ấy dần dần di chuyển đến gần yết hầu, lưu lại cảm giác có một chút ươn ướt trên đó.

Trêu chọc xong, Nguyễn Lam Ân nghiêng đầu qua một bên để lộ chiếc gáy hồng nhuận của mình thỏ thẻ: "Có thể, anh cắn em một cái đi."

Cao Bách Dương thở hắc ra một hơi, một tay vuốt ve sau gáy cậu. Ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ vòng xung quanh tuyến thể, làm cho người bên dưới phải run rẩy.

Hai người nằm nghiêng trên giường, cậu đưa lưng về phía hắn, hắn vòng tay ôm cậu từ đằng sau. Một tay ôm ngang eo cậu, còn một tay hắn giữa lấy cần cổ thon thả của cậu. Ngón tay khẽ gãi lên yết hầu nho nhỏ khiếm cậu bật ra một tiếng kêu khẽ.

Cuối cùng vẫn là Cao Bách Dương không đành lòng nhìn cậu chịu dày vò, hắn giữa chặt lấy người cậu rồi mạnh mẽ cắn xuống tuyến thể đo đỏ đang trào ra vị hoa hồng lạnh giá lại khiến người khác lửa nóng đốt người.

Răng nanh Alpha ghim chặt vào tuyến thể yếu ớt của Omega để truyền tin tức tố của mình vào, đánh dấu sự sở hữu và chiếm đoạt lấy Omega.

Tay chân đã mềm nhũn, Nguyễn Lam Ân chịu đựng hơi thở nồng đậm của Alpha sau lưng đang rót tinh tức tố của hắn vào cơ thể mình. Từng luồng từng luồng tin tức tố mạnh mẽ chảy vào trong mạch máu của cậu, hòa quyện cùng tin tức tố của cậu.

"Ưʍ... ha..."

Từng tiếng rên nho nhỏ không thể kiềm chế được bật ra khỏi miệng, cậu không thể suy nghĩ được chuyện gì khác, trong đầu chỉ có hình ảnh của người phía sau.

"Ư... đau..."

Nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ của cậu, Cao Bách Dương bất giác cắn vào sâu hơn khiếm cậu nhăn mặt kêu đau. Không biết hắn có nghe thấy hay không, nhưng lực đạo không mạnh thêm cũng không nhẹ đi. Bàn tay trên eo của cậu sắc tình vuốt ve, không nặng không nhẹ mà xoa nắn vòng eo thon săn chắc. Theo hắn cảm nhận thì eo cậu vừa nhỏ vừa gầy, hắn có thể dễ dàng ôm trọn cậu trong vòng tay.

Đợt tin tức tố cuối cùng được truyền vào, quá trình đánh dấu tạm thời cũng đã hoàn thành. Thu răng nanh về, Cao Bách Dương thành kính hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu như một nghi thức.

Thấy người không nhúc nhích, hắn xoay người cậu lại đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi để cậu chôn đầu trong ngực mình. Hắn không nhìn cậu, sợ nhìn một cái thì dã thú trong lòng sẽ mất khống chế.

"Xin lỗi, làm em đau rồi."

Nơi tuyến thể của cậu có một vết rách da nhỏ, hắn nghe thấy tiếng kêu đau của cậu, nhưng muốn hắn buông ra là chuyện không có khả năng, cũng sẽ không có bất kỳ Alpha nào làm được.

Cao Bách Dương im lặng vỗ về sau lưng cậu, cùng cậu chờ đợi cho tình nhiệt lui xuống.

Khoảng nửa tiếng sau, trong lòng hắn vang lên một âm thanh nhỏ nhẹ: "Cảm ơn anh, em đỡ hơn rồi."

"Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Hay là đi kiểm tra một chuyến?" Hắn ân cần hỏi thăm, chu đáo đỡ cậu ngồi dậy.

Cậu xoa mặt, khàn khàn nói: "Không sao, chút nữa anh đi cùng em rồi chúng ta đi bệnh viện một chuyến."

"Được."