Chương 6: Tôi bị đối thủ của tôi ngủ rồi (6)

Chung Đỉnh vội vàng che giấu sự thất thố của bản thân mình, lời nói dịu dàng từ chối quà tặng lễ của nam nhân.

Nam nhân đang bàn chuyện đại sự, “nữ nhân” cũng không tiện ở lại đây, sau khi hai người nhâm nhi xong chén trà thì Chung Đỉnh liền lui xuống.

Y từ trước từ đường thong thả ung dung lui ra ngoài, trở lại về phòng của mình, trốn ở góc tường bên cạnh nghe lén đối thoại của hai người.

Quả nhiên đúng như dự đoán của y, cái tên Lưu Tiến này chính là đến đây để quy phục Chương Phù Viễn.

Người hướng chỗ cao tới, nước hướng chỗ thấp chảy, chuyện này Chung Đỉnh cũng không quá để ý, nhưng người mà nói quy phục liền quy phục, thế chẳng khác nào đang thu phục lòng người mà coi thường Lão Tử hay sao!

Chung Đỉnh nghe thấy hắn ta trước mặt Chương Phù Viễn sinh động bôi đen mình y như thật, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau sắp nát đến nơi.

Vốn dĩ lúc đầu, y có ấn tượng không tồi với Lưu Tiến, cái tên tôn tử này lần đầu tiên đi kỹ viện đều được lão tử đây để cho làm khách, gọi cho toàn hoa khôi giá xa xỉ. Ấy thế mà hiện giờ mới chia xa được có mấy tháng, tên khốn khϊếp này lại dẫm lên xương cốt của y mà bò lên trên.

Đúng là lòng người khó đoán.

Chung Đỉnh cũng không có tự nhận bản thân mình kiến thức uyên thâm gì, nhưng y lại dùng câu “Lòng người khó đoán” này để diễn đạt tóm gọn những suy nghĩ trong lòng, điều này cho thấy hiện giờ y đúng thật là rất buồn.

Y từ bên tường trộm dò ra nửa cái đầu, cách một lớp cửa sổ nhìn sắc mặt của Chương Phù Viễn, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của hắn thế nhưng cũng giấu diếm vài phần ý tứ phẫn nộ.

Điều này thật là kỳ lạ, ai cũng đều biết rằng Chương Tương và Chung thế tử ngày thường như nước với lửa, hận không thể đem đối phương coi như kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình.

Người này khi y còn sống cũng nói y không ít, nhưng tại sao khi thấy người khác nói xấu y lại cảm thấy tức giận?

Chung Đỉnh có chút bối rối.

Buổi tối sau khi dùng bữa xong, Chương Phù Viễn cầm thư dán ở trong thư phòng và chép lại, Chung Đỉnh nghi hoặc trong lòng nên cũng đi theo hắn, bồi bên cạnh hắn.

Muốn ăn vạ ở trong thư phòng của người ta cũng phải có một cái cớ, Chung Đỉnh nhìn xung quanh phòng một vòng, nhìn thấy có một nghiên mực đặt ở trên bàn, vì thế y liền đi về phía nghiên mực bắt đầu mài mực.

Trong lòng y bán tính bán nghi, giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bộ dáng tức giận lúc ban ngày của Chương Phù Viễn nghi nghe Lưu Tiến nói xấu mình, Chung Đỉnh cân nhắc một chút, cảm thấy rằng người nam nhân này có lẽ không giống như mình nghĩ trước đó, thực ra Chương Phù Viễn do với người ta phỏng đoán thì thâm sâu hơn nhiều.

“Làm sao vậy?” Chương Phù Viễn hỏi y.

“Không có gì” Chung Đỉnh cười cười, đánh trống lảng sự thất thần của mình vừa rồi.

Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nắm tay y, nhìn ngón tay ngọc ngà của y khẽ cau mày lại.