Chương 8: Phát điên

Kha Đại không tiếp lời nữa.

Đồng Dao không hề có ý định buông tha, nháy mắt với cô: “Nói thật đi, cô có cảm động không?”

“Sao?” Kha Đại hỏi ngược lại, “Trong mắt cô tôi là kiểu vô tâm sắt đá như vậy à?”

"Vậy ra là rung động rồi à." Đồng Dao trêu chọc, như một bà mối, "Vậy còn chần chừ gì nữa, nhanh chóng nhận lời người ta đi!"

Kha Đại nhịn không được trợn mắt nói: “Cảm động và thích là hai chuyện khác nhau được không?”

"Tôi không tin. Đối mặt với sức hấp dẫn to lớn của Triệu tổng, cô không hề có chút rung động nào sao?"

“……”

Cô ấy lại im lặng, khuôn mặt đượm vẻ lạnh lùng, như thể đã cắt đứt ái tình.

Đồng Dao thực sự chịu thua cô: "Vậy rốt cuộc cô thích kiểu người nào? Ra mắt bao nhiêu năm nay, trừ vụ lùm xùm giả với em trai cô lần này, tôi chưa từng thấy cô quan tâm đến người đàn ông nào khác. Tiêu chuẩn cao vậy à?"

Cao sao?

Ánh mắt Kha Đại lấp lánh, cúi đầu che giấu ý tứ sâu xa trong đôi mắt.

Lúc này có hai cô gái đi ngang qua.

“Nam sinh đó quả thực rất đẹp trai…”

“Ở đâu?”

"Cậu xem, kia kìa, có phải rất tuyệt không?"

"Trời ạ, nhanh nhanh nhanh, mau chóng ra xin phương thức liên lạc.”

Âm thanh nói chuyện xa dần.

Kha Đại không nghe rõ cho đến khi Đồng Dao vỗ vai cô: "Này, đó là em trai cô à?"

Cô quay lại nhìn qua, ồ, đúng thật là em trai cô.

Cách đó không xa, ở một chiếc bàn khác, Sở Ngôn đang cùng một nhóm con trai uống rượu.

Khi những người khác đang vui vẻ, chỉ có cậu là lười biếng dựa vào sofa, trông có vẻ say rồi, trước mặt là một đống vỏ chai rỗng, hiển nhiên đã uống không ít.

Làm chị cũng không thể vô dụng, việc gì nên quản vẫn phải quản.

Kha Đại đặt ly rượu xuống và nói: “Để tôi đi xem."

Cùng lúc đó, hai cô gái kia cũng đi tới trước mặt Sở Ngôn, mạnh dạn hỏi anh phương thức liên lạc.

Đám nam sinh xung quanh đang huýt sáo và la hét, cổ vũ ồn ào.

Sở Ngôn bất động nhướng mi mắt, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Kha Đại đi tới: “Bạn gái của tôi đến rồi.”

Lời này đúng lúc bị Kha Đại nghe được.

Mọi người đều ngơ ngác.

Cái quái gì vậy? Dùng cô làm lá chắn à?

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô, bao gồm cả hai cô gái, mọi người đều không tin.

“Sao có thể?”

“Đ… Đây thực sự là bạn gái cậu?”

Kha Đại hiện tại là một bộ dạng xấu xí, cùng với Sở Ngôn đẹp trai ngời ngời kia nhìn thế nào cũng đều không xứng.

Cô cũng không buồn giải thích, cúi xuống xem cậu có say không: "Em đã uống bao nhiêu rồi? Đi, về nhà.”

Một nam sinh đi tới hỏi: "Ngôn ca, anh nói thật hay giả? Bà chị này thật sự là bạn gái của anh? Anh đùa em à?"

“Không tin?” Sở Ngôn liếc nhìn Kha Đại một lần nữa, khóe môi khẽ cong lên, “Vậy hôn một cái?”

Chết tiệt, xem ra đúng là say rồi.

Kha Đại kéo cậu đứng dậy, "Đi thôi!"

……

Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm đen dày đặc.

Sở Ngôn vừa lên xe đã bắt đầu ngủ.

Nhưng Kha Đại biết cậu không ngủ, bởi vì cậu đang khoanh tay và thỉnh thoảng còn gõ đầu ngón tay lên quần áo, như thể đang nhắm mắt tập trung.

"Nếu bố mẹ biết em uống nhiều như vậy ở bên ngoài, nhất định sẽ mắng."

“Vậy thì đừng để họ biết.”

Sở Ngôn ngược lại một chút cũng không sợ hãi, thanh âm nghe có chút uể oải vì say.

Kha Đại liếc cậu một cái, “Không sợ chị mách họ à?”

Sở Ngôn tặc lưỡi, “Đừng nói nữa, đau đầu.”

"Đáng đời, không biết uống mà còn uống nhiều như thế." Kha Đại thấy bộ dạng khó chịu của cậu không giống giả vờ, thái độ bỗng mềm mỏng lại: "Về nhà nấu cho em bát canh giải rượu."

Sở Ngôn đột nhiên mở mắt: “Không về nhà.”

“Vậy em định đi đâu?”

"Đưa em về trường đi."

“Không được.” Kha Đại thẳng thừng phản đối: “Em say thành như vậy, làm sao chị có thể yên tâm cho em về trường? Nếu bố mẹ mà biết thì người bị mắng chính là chị.”

Sở Ngôn nhắm mắt lại lần nữa, "Vậy thì chị suy nghĩ kỹ đi, em say rồi không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Kha Đại bật cười, lắc đầu: "Em nói vậy là sao? Em còn có thể làm gì? Chỉ cần đừng say khướt ói lem nhem khắp nhà là được, chị lười dọn."

Sở Ngôn không nói gì, khoé môi cong lên đầy ẩn ý.

Về đến nhà.

Lúc này Kha Đại mới nhớ ra hôm nay dì Trần nghỉ phép.

Sở Phong Dương chiều nay cũng đi công tác rồi.

Hai ngày trước, bà ngoại ngã bị thương ở chân, Kha Vân Chi vội vàng đến chăm sóc bà, không biết chừng nào mới quay lại.

Kết quả chỉ còn lại cô và Sở Ngôn ở nhà.

Có lẽ do men rượu đã bắt đầu ngấm, Sở Ngôn sau khi về nhà đến cả đi đường cũng không vững.

Kha Đại phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa cậu vào được căn phòng trên tầng hai.

“Haiz, mệt chết tôi rồi.”

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đứng cạnh giường để thở.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách tối giản, với gam màu đen trắng tương phản. Mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không khí, tạo cảm giác thanh mát nhưng cũng có phần lạnh lẽo, rất phù hợp với khí chất của Sở Ngôn.

Cậu nhắm mắt nằm trên giường, trông rất khó chịu, vẻ say khướt hiện rõ giữa hai hàng lông mày. "Đừng đi...", cậu lẩm bẩm.

“Em nói gì?”

Kha Đại không nghe rõ nên cúi xuống gần cậu.

Hơi thở đàn ông nóng rực phả vào tai cô: "Đừng đi..."

Cô cau mày, đứng thẳng dậy: “Em nghỉ ngơi trước đi, chị xuống nấu canh giải rượu.”

Mặc dù cô không biết cách làm nhưng việc tìm kiếm các hướng dẫn ấy trên mạng cũng không khó.

Kha Đại vén tóc, quay người. Khi gần đến cửa, cô cảm nhận một luồng áp lực ập đến từ phía sau.

Giây tiếp theo, một đôi cánh tay khỏe khoắn ôm lấy eo cô từ phía sau.

Cô thở hổn hển vì sợ hãi, nhịp tim như ngừng đập trong giây lát.

“Đừng đi.”

Sở Ngôn ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng, cảm xúc cuộn trào trong tim cậu gần như không thể kiềm chế.

Trong mắt người ngoài, họ là chị em ruột thịt, máu mủ ruột rà.

Nhưng từ khi còn rất nhỏ, Sở Ngôn đã phát hiện ra thân thế của mình.

Cậu không phải con ruột của nhà họ Sở, mà là được bố mẹ Sở nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Mặc dù bố mẹ Sở đã cố tình giấu chuyện này nhưng cậu vẫn phát hiện ra.

Buồn bã xen lẫn chút cảm giác may mắn.

Buồn vì cậu là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, thậm chí không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

Còn may mắn là cậu và Kha Đại không có quan hệ huyết thống.

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mà nghiêng đầu vùi vào cổ Kha Đại, dùng đôi môi mỏng hôn một cái.

Không…!

Kha Đại bắt đầu giãy dụa dữ dội: "Sở Ngôn, em đã say rượu đến mức nào rồi vậy, mau buông chị ra! Mau..."

Lời vừa nói được một nửa, cơ thể cô bị lật ngược lại, Sở Ngôn dùng sức hôn lên môi cô, đầu lưỡi lập tức tiến vào tuỳ tiện xâm chiếm cô, ép thân thể cô sát lên cánh cửa.

“Ưm…”

Kha Đại sắp phát điên rồi, dùng tay đẩy cậu ra, dùng chân đá, đều vô ích. Toàn thân cô bị áp chế.

Lúc này đây, cô sợ hãi trước sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ. Cô cảm thấy bản thân như một con chim nhỏ bé, không có sức lực để chống cự, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Sở Ngôn hôn cô say đắm.

Bên tai cô tràn ngập âm thanh của môi và lưỡi đan xen, điều khủng khϊếp nhất là Kha Đại cảm thấy có một vật gì đó cứng cứng đang ấn vào bụng dưới của mình.

Vừa xấu hổ vừa tức giận, Kha Đại cắn mạnh vào môi Sở Ngôn.

Khoang miệng cô tràn ngập mùi máu, cô nghe tiếng Sở Ngôn rêи ɾỉ, cậu cũng không còn cách nào khác đành phải thả cô ra.

Kha Đại nhân cơ hội đẩy cậu ra, không chần chừ mở cửa phòng, chạy ra ngoài.

Sở Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không hề có chút biểu hiện say xỉn nào, tỉnh táo vô cùng.

Cậu đưa tay sờ lên vết thương ở khóe miệng, khẽ liếʍ láp vết máu còn sót lại, trong mắt ánh lên nụ cười khó đoán.