Chương 7: Lấy thân báo đáp

Kha Đại cũng không còn cách nào khác, đành phải về nhà

Vừa bước vào cửa, bố mẹ đã xông ra chào đón và liên tục "tra tấn" bằng hàng loạt câu hỏi.

Sở Phong Dương vẻ mặt lo lắng, "Nam fan đó không có chuyện gì đúng không? Hắn là kẻ điên à? Hay là saseang fan? Loại người này đúng là đáng sợ!”

Kha Vân Chi liền hỏi: "Triệu tổng đến đón con à? Chuyện này không liên quan gì đến con đúng không?"

Kha Đại nghe đến đau đầu, ngã xuống ghế sofa, "Bố mẹ có thể yên lặng chút không? Con sắp kiệt sức rồi."

“Bố mẹ không phải đang lo lắng cho con sao?”

Sở Phong Dương vừa nói lời này, liền nhìn sang con trai mình đang ngồi ở một bên sofa, "Đúng rồi, Tiểu Ngôn, lúc xảy ra chuyện sao không ở bên cạnh chị con? Nếu có con ở bên khuyên bảo, có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy."

Sở Ngôn gác chân lên ghế sofa, thản nhiên ăn nho: "À, lúc đó con đang đi thay đồ."

“Hả?”

"Vừa chơi bóng xong nên cần thay quần áo."

“Con… Cái này… Đúng thật là.”

Sở Phong Dương không muốn nói thêm gì với cậu nữa.

"Vậy giờ tình hình thế nào?" Kha Vân Chi ngồi xuống bên cạnh con gái, dồn dập hỏi: "Chuyện này ảnh hưởng đến con lớn không? Sau này con còn có thể tiếp tục hoạt động trong giới giải trí được không?"

Ban nãy trên đường về, Kha Đại đã xem qua tình huống trên mạng.

"Scandal" của cô và Sở Ngôn đã sớm bị lấn át bởi vụ việc fan nam nhảy lầu kia.

May mắn thay, có video chứng minh, fan nam đó không phải là bị cô đẩy xuống.

Tuy nhiên, mọi chuyện bắt nguồn từ cô, nên cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Về phần tiếp theo nên làm như thế nào, Kha Đại nói: “Không biết, Triệu Cẩn Khiêm nói anh ấy sẽ giải quyết.”

"Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Kha Vân Chi hở phào nhẹ nhõm. "Lần này may nhờ có Triệu tổng, nếu không có cậu ấy, con không biết còn bị nhốt ở đồn cảnh sát đến chừng nào. Con phải cảm ơn cậu ta tử tế. Mẹ nói này, hay con lấy cậu ta luôn đi."

Động tác ăn nho của Sở Ngôn chợt dừng.

Khả Di trợn mắt há hốc miệng, vẻ mặt như gặp ma: "Cái gì cơ? Sao lại thành lấy thân báo đáp cơ chứ?"

"Con tự nghĩ xem, lần này Triệu tổng vốn đang công tác ở nước Z, vừa nghe tin con xảy ra chuyện, cậu ấy đã lập tức trở về."

"Còn lần trước, cậu ta vì con mà hủy bỏ hôn ước trước mặt mọi người."

"Mẹ còn nhớ năm ngoái, hai đứa đi xe gặp nguy hiểm, cuối cùng người bị thương là cậu ấy, còn con thì chẳng sao cả. Người ta đang liều mạng bảo vệ con đấy."

Nói xong, Kha Vân Chi tức giận đến mức muốn đập vào trán con gái mình: "Cậu Triệu đã làm nhiều việc như vậy cho con, người mù cũng có thể nhìn ra cậu ta thích con, mẹ không tin con không nhìn ra được!"

Kha Đại mặt không biểu tình nói ra ba chữ: “Sau đó thì?”

“Sau đó thì mẹ xin con mở rộng tâm trí ra một chút!” Kha Vân Chi kích động đến mức nước bọt văng tung toé. “Gia tộc họ Triệu là một trong tám gia tộc lớn nhất thủ đô, nếu con cưới Triệu Cẩn Khiêm, cả nhà chúng ta sẽ được hưởng phúc, tám đời sau không lo thiếu thốn. Con ngàn vạn lần đừng thấy phúc mà không biết hưởng.”

"Hừ." Kha Đại đáp lại: "Cái phúc này cho mẹ, mẹ có muốn không?"

“Nha đầu chết tiệt này, sao mẹ nói mãi không nghe vậy.”

Kha Vân Chi xoay đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Sở Ngôn: "Con không tin thì hỏi em trai con đi, Tiểu Ngôn, con thấy mẹ nói có đúng không? Chị con mà gả vào nhà họ Triệu, thì vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết, đúng không?"

Sở Ngôn nhướng mày nói: "Cũng chưa chắc."

“Này, thằng nhóc này cũng muốn tạt mẹ một gáo nước lạnh à.”

Kha Vân Chi sắp tức chết vì cặp chị em này.

Bà còn muốn nói gì đó, nhưng Kha Đại đã đứng dậy đi lên lầu: “Con đi ngủ đây.”

Sở Ngôn đi theo nói: "Con đi tắm."

Kha Vân Chi chỉ có thể giận dữ nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ.

Tầng hai.

Dì Trần, người giúp việc, đứng ở góc khuất và nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của họ.

Bà ta đã tận mắt chứng kiến cảnh Kha Đại và cậu út quấn quýt bên nhau, say đắm và nồng nhiệt như thế nào.

Chỉ là lúc đó cô Kha say rượu, nhưng còn thiếu gia thì vẫn tỉnh táo.

Chẳng lẽ thiếu gia vẫn luôn yêu đơn phương chị gái mình sao?

Vậy nếu Kha tiểu thư biết được sẽ có phản ứng như thế nào?

……

Trong vài ngày tiếp theo, Kha Đại đều ở nhà.

Cửa lớn không ra, cửa sau không bước.*

*miêu tả người không ra khỏi nhà, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà.

Nói dễ nghe thì là ở nhà nghỉ ngơi, nói khó nghe thì là trốn tránh.

Cơn bão dư luận vẫn chưa lắng xuống, Kha Đại như một hot search di động, đi đâu cũng gặp bất tiện.

Trong khoảng thời gian này, Sở Phong Dương và Kha Vân Chi vẫn làm việc như thường lệ, nhưng Sở Ngôn lại thường xuyên trở về hơn trước.

Cả nhà chỉ mỗi Kha Đại không có việc gì làm.

Tối nay sau bữa tối, Đồng Dao gọi điện cho cô, bảo cô đến quán bar nói chuyện công việc.

Kha Đại có cảm giác như được ra tù, cô chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ một chút và vui vẻ đi ra ngoài.

Quán bar về đêm là thánh địa tiệc tùng.

Âm nhạc chói tai, những cặp nam nữ nhảy múa cuồng nhiệt, cùng với ánh đèn mờ ảo, khiến cho bầu không khí trở nên bùng nổ.

Đồng Dao đang ngồi uống rượu trong quán, nhìn thấy Kha Đại đến gần, suýt chút nữa phun rượu ra: "Mẹ kiếp, cô xấu vậy!"

“Xấu là đúng rồi.”

Kha Đại đã trang điểm kỹ càng.

Nếu đeo khẩu trang ra ngoài, e rằng sẽ thu hút sự chú ý.

Không đeo khẩu trang, khuôn mặt này của cô ấy chắc chắn sẽ khuấy đảo dư luận.

Vì vậy cô chỉ có thể làm cho mình trở nên xấu xí, với làn da vàng vọt, nét mặt gầy gò và một nốt ruồi đen dưới mũi.

Đồng Dao không muốn nhìn nữa, đẩy ly cocktail sang: "Của cô đây."

Kha Đại cầm lên uống một ngụm, "Nói đi, tìm tôi làm gì?"

"Trước tiên nói về scandal, những bức ảnh của cô và em trai đã được công ty lên tiếng đính chính, dư luận trên mạng cũng dịu đi không ít."

"Còn chuyện fan nam nhảy lầu, tuy bệnh nhân vẫn đang nằm viện, nhưng ai có mắt đều nhìn ra được, không phải do cô đẩy người ta xuống, nhưng cô cũng không thể đứng ngoài cuộc. Công ty đã bồi thường hai triệu cho bố mẹ bệnh nhân, chuyện này không liên quan đến cô nữa, cô có thể tiếp tục quay lại làm việc bình thường."

Kha Đại chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Đồng Dao liền đổi chủ đề: "Nhưng vẫn có một vấn đề. Hiện tại không chỉ cư dân mạng mà cả cảnh sát cũng đang điều tra xem tại sao lúc đó fan nam kia lại ngã xuống khỏi lan can."

Nghe đến đây, Kha Đại mới nhớ ra: "Trước khi tôi đưa tay ra kéo cậu ta, hình như cậu ấy bị trẹo chân, không đứng vững nên ngã xuống."

Đồng Dao lắc đầu, không biết nói gì cho phải: "Mỗi người một ý, có người nói cậu ta sợ hãi, căng thẳng, có người nói cậu ta bị chuột rút, còn có người nói cậu ta bị ám khí đánh trúng."

“Ám khí?”

Kha Đại sững sờ.

"Đúng vậy, nhưng bệnh viện đã kiểm tra rồi. Ngoài vết thương do bị ngã, không có dấu vết bị hung khí nào đánh trúng." Đồng Dao búng ngón tay, yêu cầu người phục vụ rót thêm rượu, "Vì vậy, hiện tại nghi ngờ ban đầu là do chính anh ta bị chuột rút, dẫn đến mất thăng bằng và ngã cầu thang."

“……”

Kha Đại vẫn im lặng.

"Đừng nghĩ nhiều nữa." Đồng Dao an ủi cô, "Triệu tổng đã nói sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, những lời bàn tán không hay trên mạng cũng là do anh ấy giúp cô dẹp bỏ, sau này cô chỉ cần yên tâm đóng phim là được."

Nhắc đến Triệu Cẩn Khiêm, Kha Đại nhếch mép nhìn cô: "Lần này là do cô gọi anh ta về à?"

"Làm sao có thể chứ, chuyện này lớn như vậy, Triệu tổng muốn không biết cũng khó." Đồng Dao ghen tị nói: "Cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh khiến anh ấy bỏ bê công việc mà chạy về ngay trong thời gian ngắn như vậy."