Chương 3: Điều Kiện Tử Vong

Chương 3

Tôi không muốn ngủ trên giường, càng không muốn ngủ chung một cái giường với một thằng đàn ông xa lạ. Từ Trì thầm nghĩ.

Nếu không đang trong tình huống đặc biệt, Từ thượng tường sẽ không dễ dàng thể hiện cảm xúc mà vẫn theo thói quen giữ im lặng không nói.

Trong nhà tối mù, đèn dầu lặng lẽ cháy. Anh giương mắt thấy Chu Kỳ cởϊ qυầи áo, cởi khuy cúc thứ ba lộ ra một vòm ngực săn chắc rộng đầy vết sẹo. Quay gót chân, anh xoay lưng lại.

Chu Kỳ lột xong, ném quần áo xuống đất. Vừa ngẩng đầu đập vào mắt là gáy của Từ Trì, hắn nở nụ cười, thô lỗ hỏi: “Thế nào, cậu nghĩ ra chưa?”

Từ Trì không thèm để ý.

Chu Kỳ nghĩ có lẽ người này đang xấu hổ.

Ở đây có mỗi hai thằng đàn ông thì cởϊ qυầи áo có sao? Từng tế bào não trong cái đầu thẳng của Chu Kỳ không bao giờ hiểu được, hắn chỉ biết phun tào trong bụng.

Từ Trì chắc chắn không phải là một người bình thường.

Chu Kỳ mò xuống đầu giường lấy khăn mặt, một bên lau khô thân thể một bên suy nghĩ. Mắt nhìn người của hắn rất chuẩn, tuy người bạn cùng phòng này gầy gò, nhưng cái loại gầy này là không có thịt. Lúc cậu ta đứng hay ngồi, xương cổ kéo dài đến cột sống thẳng tắp sắc bén, khí thế uy nghiêm. Ngoài ra, cậu ta còn có khí chất quanh năm của các nhà lãnh đạo — khí chất mà thuộc về riêng họ, lãnh cảm, độc tài, ngoan độc, Chu Kỳ lúc ở bên cạnh “đại nhân vật” đó thường ngửi thấy khí chất này.

Vậy… cậu ta là ai?

Đây có phải nơi những kẻ đó bàn kế hoạch diệt trừ không?

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đánh gãy hối ức và im lặng.

“Cộc—Cộc cộc—“

Từ Trì gần như chuyển động cùng lúc với tiếng gõ cửa đầu tiên. Anh nhanh chóng xoay người, lui xuống, lặng im nấp dưới bóng sau cánh cửa. Sau đó anh giơ một tay lên, mấy ngón tay duyên dáng khẽ động, ý bảo Chu Kỳ ra mở cửa đi.

Chu Kỳ hứng thú nhướng mày – một loạt động tác “Tôi yểm trợ cậu hành động” hết sức quen thuộc, bây giờ Từ Trì mà móc một khẩu súng từ dưới nách ra thì hắn cũng không kinh ngạc cả.

Không có tiếng người trả lời , tiếng gõ cửa chợt dừng trong giây lát rồi dai dẳng vang lên.

Chu Kỳ để nửa thân trần đứng dậy, sửa lại dây thắt lưng bị kẹt ở hông quần. Nhẹ nhàng đi qua Từ Trì, đẩy chốt sắt khoá cửa rồi mở ra.

Quản gia đứng bên ngoài.

“Có việc?” Chu Kỳ tựa vào khung cửa, hờ hững hỏi.

Chỉ có Từ Trì núp trong bóng tối mới thấy rõ, những khối cơ bắp trên lưng hắn sừng sững trực chờ căng lên, chứa đầy sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên tấn công trước.

Tiếng nói lanh lảnh của Arnold vang vọng khắp hành lang tĩnh mịch càng trở nên chói tai: “Công tước phu nhân không muốn bừa bãi, ngài mong các vị khách phải giữ gìn trang phục thật sạch sẽ. Đây là quần áo đã được giặt sạch, hai quí ngài nhất thiết phải mặc lại.”

Đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên mang quần áo đến, lúc căn dặn người khác thì không nói là “cần nên” mà là “nhất thiết”.

Đại khái đây là ăn nhờ ở đậu trong truyền thuyết.

Chu Kỳ nhận lấy quần áo, xoi mói lật qua lật lại, không mặt mũi phất tay đuổi người: “Được, biết rồi, ông đi đi.”

Arnold vẫn đứng đó, nụ cười trên mặt như con thằn lằn làm người ta sởn tóc gáy.

“Nhất thiết phải mặc thưa ngài.” Ông ta một lần nữa nhấn mạnh. “Ngàn vạn lần không nên chọc giận công tước phu nhân. Đúng rồi, ban đêm tốt nhất không nên tự ý ra ngoài, cũng đừng giấu giếm. Gần đây tôi phát hiện sàn nhà có nhiều chỗ hư hỏng, khả năng có con chuột đang lén lút qua lại, ngài hãy cẩn thận.”

Nói xong, ông ta mới cứng nhắc quay đi, nụ cười hơi nhạt nhoà: “Chúc ngài có giấc mơ đẹp.”

Tiếng lộp cộp vang vọng ngày thấp đi, trong phòng lặng im.

Chu Kỳ ném quần áo xuống giường, tiện tay chọn bừa một chiếc áo sơ mi, mặc xong mới phát hiện mép áo được trang trí bởi những tua rua và lông xù dày bông. Hắn khó chịu kéo kéo lớp tua rua bông xù, hỏi Từ Trì: “Có phải nhìn giống con gái không?”

Từ Trì nói: “Được.”

Chu Kỳ gật gật đầu, lại lấy quần mặc.

Chiếc quần ấy rất nhỏ và dài, chất vải căng bền, hoàn hảo khoe ra cơ đùi cường tráng và bắp chân thẳng dài, ngay cả chỗ phình giữa hai chân cũng lộ ra. Đôi mắt hẹp dài của Chu Kỳ vô cùng bối rối, đưa mắt hỏi Từ Trì.

Lúc này, Từ Trì không nói “được” nữa.

Anh cúi đầu, mở lòng bàn tay che lại khoé miệng khẽ run rẩy — cái quần bò sát thú vị này là gì vậy?

“Chậc—sao lại cương nhỉ?” Chu thẳng nam ghét bỏ, nhưng lười không cởi ra. Chỉ là hắn thấy cái quần này mất thẩm mĩ quá. “Thôi, dù sao có còn hơn không có, mặc còn khoe được dáng người, tạm chấp nhận được.”

Sao không thể ở một mình chứ.

Hắn ném bộ còn lại xuống chân Từ Trì, ánh mắt chợt sững lại chốc lát khi nhìn thấy vết thương nhỏ dưới chân anh, giọng nói tự nhiên dịu lại: “Cậu cũng thay đi. Trời lạnh, quần áo thì ướt sũng, cẩn thận cảm lạnh đấy. Mà trông cậu không biết quan tâm mình cả, chú ý một chút.”

Từ Trì nhìn chằm chằm hắn, biết đối phương tuy vô lễ, xử sự thì thô lỗ, nhưng vẫn có thiện ý. Vì vậy anh không so đo, cúi lưng nhặt quần áo rồi ngồi vào ghế sô pha, im lặng.

Chu Kỳ không quản nữa, bò lên giường.

Nhanh chóng, tiếng thở đều đặn từ trong chăn đệm truyền ra.

Chắc chắn người nằm trên giường đã ngủ say, Từ Trì mới nhấc cánh tay mềm nhũn cởi trang phục bệnh nhân ướt đẫm trên người.

Cửa sổ phản chiếu thân ảnh suy nhược đầy vết tích xưa, làn da tái nhợt lâu chưa tắm nắng, xương sườn lộ qua lớp da rõ ràng, chiếc bụng nhỏ phía dưới phẳng lặng mất đi cơ bụng, yếu ớt mong manh. Xương quai xanh đối xứng lõm lại, mảnh kim bạc hình chữ nhật làm nổi bật dây chuyền màu đen lỗi thời, hoa văn khắc trên mảnh kim loại hắt những tia sáng loè nhoè dưới ánh đèn mờ ảo.

Đầu óc trống rỗng bỗng tràn ngập mối hận thù không kể xiết, ngón trỏ Từ Trì xoa thái dương, từ từ ôm lấy cái đầu đau âm ỉ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, anh thấy mình lạnh lẽo, lật đật mặc quần áo. Hơi bối rối, cạnh xương vai sau lưng như đôi cánh bướm vẫy vùng làm tấm vải rung lên.

Chu Kỳ nửa tỉnh nửa mơ nghe được một tiếng than thở, mí mắt khẽ mở.

Dưới ảnh sáng mập mờ, hắn thấy người kia gầy gò ôm mình. Đầu gối để trước ngực, dùng phương thức phù hợp nhất cuộn tròn thân thể nằm dựa vào ghế sofa. Tư thế ngủ thành thục làm người khác giật mình, dường như người kia luôn ngủ bằng tư thế này.

Sáng sớm hôm sau, trời mưa đã tạnh.

Khi Từ Trì tỉnh dậy, Chu Kỳ không còn trên giường, động mình, anh ngửi thấy mùi ẩm mốc của chăn đệm trùm lên người.

Anh vén chăn lên, vận động cơ thể, đi giày trong phòng.

Trước khi xuống cầu thang, Từ Trì muốn nhìn kĩ lại bức tranh sơn dầu được treo trên tường đêm qua.

Kết quả trên mặt tường rỗng tuếch.

Tranh sơn dầu không thấy đâu.

Quản gia không thấy, những người còn lại hoảng hốt tự tập trung trên bàn ăn bàn luận.

Bàn luận quanh quẩn chỉ mấy đề tài — chúng ta đang ở đâu, điều đang chờ đợi chúng ta là gì, chúng ta về nhà làm cách nào.

Chu Kỳ vẫn lười nhác vắt chân, một tay gác lên lưng ghế Khương Duật, nhấm nháp tách cà phê, ánh mắt lúc ẩn lúc hiện mơ hồ, làm Từ Trì sợ đến nỗi đang đứng trên lầu hai cũng dừng lại.

Hắn cầm tách cà phê lên. Xem như chào hỏi.

Một đêm cùng phòng, địch ý của bọn họ tựa hồ giảm đi một chút.

Từ Trì gật đầu, lướt qua một vòng, phát hiện mọi người trên bàn ăn đều mặc quần áo giống nhau. Đàn ông mặc áo sơ mi sặc sỡ và quần bó sát, còn phụ nữ mặc kiểu váy bồng bềnh lộng lẫy. Có vẻ mọi người đều nghe lời quản gia, cố gắng gọn gàng hết mức có thể.

Đang muốn xuống lầu, bỗng từ phía xa vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Từ Trì quay đầu, thấy một cô gái nhấc chân váy nặng nề lên, kinh hãi chạy về phía cầu thang. Chạy vội vàng không để ý đến xung quanh cả, nếu không phải thân thủ Từ Trì nhanh nhẹn ngăn lại, có lẽ cô gái ấy đã ngã chổng vó xuống cầu thang.

“Có, có chuyện xảy ra rồi!” Sắc mặt cô gái trắng bệnh, môi tím tái, giữ chặt lấy Từ Trì không buông, giống như người chết đuối nắm được một cái phao cứu mạng.

Từ Trì tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra cơ?

Những người dưới kia nghe thấy chuyện, nhanh nhẹn đến gần.

“Có chuyện gì vậy? Lúc nãy vừa ăn sáng có thấy gì đâu?”

“À, hình như có người chết rồi…”

“Cái gì? Lại một người chết!”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà…”

Căn phòng cuối hành lang.

Người chết là một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc chiếc váy đỏ sẫm, ngửa mặt nằm trên giường, đồng tử giãn ra, đôi mắt trợn lên chằm chằm trừng trần nhà. Chiếc váy như được trang trí bởi hàng ngàn đoá hoa lớn rực, máu tươi thấm ướt ga giường, mới nhìn qua, còn tưởng thấy hoa hồng.

Đa số người chỉ nhìn thoáng qua thôi đã hồn vía lên mây rồi, không dám lại gần nửa bước.

Trái lại cô gái đầu tiên tìm thấy thi thể lại bình tĩnh một cách lạ lùng đi vào phòng kiểm tra.

Còn có một người gan lớn khác, đó là Từ Trì.

Sau khi hoảng sợ Nhậm Tư Miểu lấy lại tinh thần, cô hít sâu một cái rồi cúi người xuống, thăm dò cổ động mạch và hô hấp rồi lắc đầu.

“Thân thể vẫn còn hơi ấm, thời gian chết chưa vượt qua nửa tiếng. Nửa tiếng trước, cô ấy còn ăn sáng bình thường ở phòng ăn.” Cô dùng sức nắm cánh tay lại, tự trách: “Nếu tôi cùng đi lên phòng với cô ấy thì tốt rồi.”

Từ Trì cũng không định an ủi, chỉ là khắp phòng đều chìm trong cơn hoảng loạn. Từ Trì hỏi: “Cô là bác sĩ?”

“Ừm.” Nhậm Tư Miểu vén những lọn tóc quăn dày như rong biển lên, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp, trên mũi còn có một nốt ruồi màu đỏ. Cô cười khổ một cái: “Là bác sĩ ngoại khoa mới bị sa thải thôi.”

Từ Trì không quá quan tâm chuyện của người khác, trực tiếp hỏi: “Nguyên nhân cái chết là gì?”

Phản ứng của anh quá lạnh nhạt, làm người khác không khỏi hoài nghi. Chỉ là trong mắt anh, bây giờ cỗ thi thể nữ nhân vừa mới chết nửa tiếng trước này có thể phân tích thêm manh mối thôi.

Bác sĩ Nhậm nhíu đôi mày đẹp lại, cô và Từ Trì quá khác nhau. Cô gái kia đã ở qua đêm một phòng với cô, hai người đầu gối tâm sự, cùng lo lắng, cùng ngủ chung, không thể nói là một người hoàn toàn xa lạ được. Cũng vì thế, cô rất sợ hãi khi tiếp xúc với người bên cạnh, chỉ vì cái chết luôn cách cô gần hơn so với người khác. Nhưng cô vẫn dùng kĩ năng nghề nghiệp, trên mặt mang ý bất mãn kiểm tra thi thể: “Xem xét lượng máu trên hiện trường, nguyên nhân cái chết chắc hẳn là mất máu. Nhưng…”

“Nhưng?”

“Kì lạ, tôi không tìm thấy chấn thương bên ngoài cơ thể.” Nhậm Tư Miểu lẩm bẩm.

“Thế cô không cởi váy ra nhìn à?” Đột nhiên, có tiếng người bên ngoài cửa.

Từ Trì xoay người, không biết từ lúc nào Chu Kỳ xuất hiện ngoài cửa, Khương Duật từ phía sau che mắt lại không dám nhìn thẳng. Mà không biết cậu ta mượn được cô gái nào hai cái chui buộc tóc, hai bên phải trái buộc thành hai cái đuôi ngựa, bộ dạng khá dễ thương.

“Cũng được, nhưng để tôn trọng người đã chết, tôi mong mọi người còn lại đều đi ra ngoài.” Nhậm Tư Miểu khoanh tay lại. “Cô bé này chỉ mới có mười bảy tuổi, các anh mấy người đại lão gia vây quanh chỗ này nhìn làm gì.”

“Được, vậy chúng tôi ra ngoài không làm phiền cô nữa.” Từ Trì đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hai thằng đàn ông cộng thêm một người không rõ nam hay nữ buộc tóc hai bên, sóng vai đứng trước hành lang. Cách đó không xa là một đám người sợ hãi ôm nhau sưởi ấm.

Chu Kỳ mở lời trước: “Có phát hiện gì không?”

Từ Trì: “Trên hiện trường không có dấu hiệu nạn nhân chống cự lại.”

“Một đòn mất mạng, nhanh gọn đấy.”

“Ừm.”

“Có phải tự sát không?”

“Cũng có thể.”

Chu Kỳ xì một tiếng, muốn nói thêm nhưng Khương Duật đã giơ tay: “Hai đại ca, em có chuyện muốn nói.”

Chu Kỳ hất cằm lên, được.

Khương Duật nuốt ngụm nước bọt: “Chắc là chuyện nhỏ thôi, nhưng thi thể kia hình như là một trong những người ăn vụng bánh mì ấy.”

Từ Trì: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Khương Duật vỗ ngực bảo đảm. “Không dám lừa gạt các anh, tôi có hai tuyệt chiêu bí mật. Thứ nhất, vận may trời cho. Thứ hai, trí nhớ tốt, hồi năm tuổi tôi trộm tiền của mẹ đều nhớ rõ ràng!”

“Bao nhiêu?”

“32 hào 5 xu.”

“Có tiền đồ đấy.”Mắt Chu Kỳ trợn trắng. “Cậu nói như vậy nghĩa là hậu quả mà ông quản gia nói? Nhưng chẳng phải có hai người ăn bánh mì cơ mà, thế sao người còn lại không bị gì?”

Khương Duật buộc hai bên tóc thắt lại thành bím tóc: “Không biết nữa. Hay người còn lại rất đẹp trai?”

Chu Kỳ ha ha: “Gϊếŧ người còn phải nhìn nhan sắc?”

“Tôi cũng biết nữa, tôi cũng chẳng dám hỏi.”

“….”

Từ Trì trầm mặc một lúc lâu, lẩm bẩm: “Bởi vì không thoả mãn điều kiện tử vong.”

“Điều kiện tử vong là gì?”

Chu Kỳ quay mặt nhìn Từ Trì, mái tóc dài luộm thuộm che đi lông mày, ánh mắt lạnh lẽo. Anh hơi ngẩn ra, đột nhiên cửa mở.

Nhậm Tư Miểu sắc mặt trắng bệch, đỡ cửa đi tới.

Khương Duật chạy lên giúp đỡ: “Nhậm tỷ thế nào rồi?”

Nhậm Tư Miểu lúng túng: “Toàn bộ, chi chít lỗ kim.”

“Lỗ kim?”

“Ừm, chi chít, da dưới lớp áo đều chi chít lỗ kim nhỏ, nhiều đến mức có thể làm những người sợ lỗ phát điên.” Nhậm Tư Miểu ôm lấy cánh tay rùng mình, làm nghề y sĩ gần mười năm, cái chết thảm như vậy cô rất hiếm thấy được. “Vết thương rất nhỏ, sâu, có khả năng đâm vào gan, trực tiếp làm thủng động mạch, mất máu bên trong cơ thể và mất máu bên ngoài cơ thể nữa, cô ấy sống sờ sờ bị kim đâm đến chết.”

Chỉ mới vài giây, bầu không khí im lặng hẳn, không ai nói chuyện cả.

“Mẹ nó.” Chu Kỳ nhỏ giọng mắng. “Mẹ nó thật biếи ŧɦái.”

Khương Duật gật đầu như giã tỏi.

Từ Trì vẫn truy hỏi: “Hung khí đâu?”

“Chưa thấy.” Nhậm Tử Miêu mất hứng dựa vào tường, tràn phủ một mồ hôi lạnh. “Tôi đã kiểm tra kĩ váy áσ ɭóŧ từ trong ra ngoài một lần, thậm chí không thấy được một cái kim châm.”

Người này chết quá kỳ lạ.

Bốn người im lặng, không ở lại đây lâu, xoay người xuống dưới lầu.

Còn chưa đứng vững, công tước phu nhân từ sau lưng đến.

Bây giờ, ánh mắt của mỗi người đều không thể che giấu nổi nỗi sợ hãi sâu thẳm với bà ta, dường như trước mặt là hoàng đế nắm giữ quyền lực kiểm soát sự sống và cái chết. Chẳng ai dám cao hứng như trước, cảm giác giống như bà ta đang muốn cái mạng nhỏ của mình.

Hiển nhiên công tước phu nhân rất vừa lòng với thái độ lo sợ này, bà ta dùng chất giọng đàn ông cười nói: “Chiều nay ta đi xem trận thi đấu mã cầu*. Các ngài, ta hy vọng có thể đội chiếc mũ độc nhất vô nhị lên đầu mà các ngài làm, tốt nhất có thể làm đám phu nhân ở đó nhìn thấy vẻ đẹp của ta, ánh mắt khắp nơi đều đổ về phía ta.”

*Polo hay còn gọi là Mã cầu (tiếng Ba Tư: چوگان‎, chowgan, tiếng Trung: 馬球, mǎqiú) là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương.

Trò đùa gì vậy? Vừa có người chết xong, bây giờ còn bắt bọn họ làm mũ?”

Có người nhỏ giọng oán giận.

Công tước phu nhân chuyển mắt, ý vị sâu xa nhắc nhở: “Nếu chiếc mũ có thể làm ta hài lòng, như vậy các ngài có một đêm tốt lành. Bằng không…”

Nói đến đây, bà ta tự dưng dừng lại.

Cũng chẳng ai muốn biết câu tiếp theo là gì.

Trận đấu mã cầi đúng ba giờ chiều bắt đầu, lúc hai giờ công tước phu nhân ra ngoài, bây giờ là mười giờ sáng, chỉ còn bốn tiếng. Tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ thiết kế mũ.

Để công bằng, mỗi người đều có trong tay một chiếc mũ dạ đen kiểu dáng y hệt nhau. Tuỳ vào trí sáng tạo, mỗi người sẽ trang trí chiếc mũ theo phong cách riêng mình.

Khương Diệp bằng cái nghề nghiệp thi nhân – ăn mày lưu lạc nơi nơi bỗng như thành quỷ, hắn vốn được trời cho cách ăn nói nên không bao giờ thiếu tình cảm của con gái. Vì vậy hắn tìm một đống hoa lá, biện thành vòng hoa có châu chấu đậu lên, biện vương miện cỏ lá rồi làm thành một chiếc mũ xanh lá cây ba hoa chích choè.

Nhậm Tư Miểu lộ ra bản tính tham ăn, dùng hồ nước dính donut hoa anh đào và đồ ăn vặt vào nhau.

Ác nhất vẫn là Chu Kỳ, hắn trực tiếp đến nhà bếp, ôm một con gà trống ra, cắt trụi lông rồi làm thành chiếc mũ lông chim kinh dị.

Sống chết trước mắt, con người có thể bộc lộ tiềm năng vô hạn.

Đến nỗi Từ Trì…

Từ Trì thong thả ăn sáng, gặm xong cái bánh mì cứng như cục đá ăn hai quả trứng gà và cuối cùng uống sữa bò và nhấm nháp mấy miếng pho mát.

Trên đường, Chu Kỳ nhìn anh như nhìn tên biếи ŧɦái: “Vừa thấy xong hiện trường máu me, cậu vẫn còn ăn được?”

Khương Duật phụ họa thêm: “Thật là một người độc ác đó nha.”

Từ Trì rũ mắt lau miệng, không cãi lại.

Thật ra anh không đói, cũng không có khẩu vị, sở dĩ việc ăn sáng được anh coi như nhiệm vụ quan trọng, coi như một cách để nạp năng lượng, giữ thể lực cho đến khi thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nguy. Anh muốn giải thích nhưng Từ thượng tướng lại chưa bao giờ tự mình giải thích cho người khác, dần dần, anh không chỉ kì lạ mà còn không nhận ra được những ánh mắt coi thường xung quanh mình.

Thân thể yếu ớt, ăn no mệt rã rời, anh ngáp một cái rồi bò lên bàn đánh một giấc, ngủ một giấc tới khi công tước phu nhân đến kiểm tra.

…….

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Kỳ: Cái quần bó sát này “lộ ra” dáng người hoàn mỹ của tôi nè.