Chương 2: Tượng Hình Người Mẫu

Chương 2

Ông ta vừa nói xong liền tránh sang một bên, một vị phu nhân với thân hình ục ịch to béo xuất hiện.

Bà ấy diện váy phồng, trên đầu đeo chiếc mũ dạ phối ren màu đen lớn đến mức tựa như một chiếc ô, phía trên khảm một viên ngọc lục bảo cỡ lớn toả ánh sáng kì lạ. Bóng của vành mũ che đi khuôn mặt. Chiếc váy xoè bồng bềnh, vυ" ngực bị những lớp áo đè ép đến mức đổi hình dạng. Làn da phủ một tầng nước, trắng bạch và ướŧ áŧ không thấy nổi đốm hồng.

Không ít chàng trai đang ngồi bị hình ảnh phía trước thu hút sự chú ý, nhiệt huyết còn chưa kịp đến, công tước phu nhân đã ngẩng đầu lên, dung nhan dưới vành mũ hiện ra.

Gương mặt này không thể mô tả là xấu xí được, mà là quái dị khác thường. Khuôn mặt sưng phù, ngũ quan ngắn, nhỏ thiếu liên kết, ít ỏi đến keo kiệt như một hòn đảo nhỏ. Đặc biệt khi há miệng ra, khe miệng nứt nẻ và mỏng manh, răng nanh dày đặc bao phủ nướu lợi, trông mà rợn người.

Ngay cả Từ Trì đã gặp vô số chuyện trọng đại mà cũng ớn lạnh. Dáng vẻ mọi người đều trông như thấy quỷ, Chu Kỳ ở phía đối diện cũng không chịu nổi mắng “mẹ nó.”

Công tước phu nhân dường như không nghe thấy, kiêu căng ngạo mạn lướt về chỗ bàn cuối.

Đúng vậy, không phải là đi, mà là lướt.

Toàn bộ quá trình không có một tiếng chân, trọng lượng của bà ta mắt thường có thể nhìn thấy, nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ nháy mắt đã ngồi xuống ghế gia chủ.

Tất cả mọi người nín thở hồi hộp, mặt tái mét. Có người run rẩy, răng đánh ken két hoà lẫn vào tiếng ghế gỗ cọt kẹt.

Món khai vị được bày sẵn trên mặt bàn, có hai người không nhịn nổi cám dỗ đã gặm trước mấy mẩu bánh mì.

Quản gia Arnold thấy những vụn bánh trên khăn trải bàn, cảnh cáo: “Lễ nghi căn bản của quý tộc, phu nhân hy vọng những vị khách ngài mời sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi ăn uống. Nếu không, chọc giận công tước phu nhân, tự mình gánh lấy hậu quả.”

Khi ông ta nói tới câu tự mình gánh lấy hậu quả, liền nhấn mạnh ngữ khí, nói xong, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ môi một cái, con ngươi xanh lục ánh lên vẻ tà ác.

“Cái, cái ... hậu quả gì?” Một trong những người ăn vụng bánh mì lo lắng hỏi.

Quản gia im lặng, sau đó nở một nụ cười như thằn lằn.

Hai người kia run rẩy cái, lập tức móc họng, muốn phun đồ ăn ra.

“Arnold, ngươi lại đùa nghịch rồi. Đừng làm những vị khách sợ nữa.”

Công tước phu nhân mở miệng, cả bàn ăn đều kinh hãi — giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy xúc cảm này, đây chính là giọng của đàn ông mà!

Cùng chính lúc ấy, mọi người mới để ý trên cổ công tước phu nhân có yết hầu, biểu tượng điển hình của nam nhân giờ tựa như vật dị dạng có thể bò lên bò xuống sau lớp da, phá kén rồi chui ra ngoài.

Mẹ nó, là một nam nhân giả phụ nữ.

Mười ngón tay Từ Trì đan xen vào nhau, nắn vuốt, anh nghe thấy giọng nói của Chu Kỳ nghi ngờ truyền tới: “Vì vậy ông ta giở bạo lực ra?”

Tròng mắt công tước phu nhân âm u đầy tử khí không vui chuyển hướng sang bên này.

Khương Duật: Hiện tại anh có thể nói ít đi được không, quản ngục.

Tiệc đêm yên lặng bắt đầu, tuy bụng rất đói, nhưng trong bầu không khí này, quần áo thì ướt sũng, rất ít người còn có thể buông tay chân ăn uống thoải mái, nhiều người chỉ tuỳ tiện ăn vài miếng lấp bụng. Tất nhiên, trong số đó có người còn băn khoăn, sợ bị hai chủ tớ quỷ dị này hạ độc chết.

Từ Trì không bị ảnh hưởng lắm, anh ăn một cách vô cùng bình thường. Trải qua một thời gian dài dạ dày anh không ăn gì nên đã héo rút nhỏ đi, nếu dùng hết sức lực ăn cũng chỉ cố đến khi hết món khai vị.

Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại Chu Kỳ còn đang hoạt động ở tiền tuyến..

Từ Trì đã ăn xong, một tay chống cắm, thưởng thức dáng vẻ người này ăn uống, cảm thấy cũng có chút ý nghĩa nhỏ.

Nói thế nào nhỉ, nếu hắn ta thực sự là tội phạm, thì cũng là một tội phạm được giáo dục tốt — từ trình độ hắn sử dụng thành thạo dao nĩa, khi ăn cơm tự giác lưng thẳng đứng, bao gồm khăn lau miệng được gấp gọn đặt trên đùi một cách cẩn thận cùng một loạt chi tiết nhỏ không đáng kể ra, có thể thấy hắn ta không phải loại người thô lỗ vụng về. Mỗi cử động của hắn đều chuẩn như trong sách giáo khoa, thanh lịch từ trong xương cốt, chắc chắn phải trải qua nhiều năm rèn luyện mới thế này được.

Khó có thể tưởng tượng, một nam nhân giáo dục tốt vậy phạm phải tội gì mà bị tống vào nhà giam.

Sau khi dùng điểm tâm bánh ngọt xong, quản gia gõ chiếc thìa vào khay bạc.

“Không biết bữa tối nay có hợp khẩu vị không, nếu các ngài có vấn đề cứ góp ý, Arnold cố gắng sửa. Bây giờ, đến lúc phu nhân làm việc, mong những vị khách quý rửa mắt nhìn.”

Món chính được bày ra.

Theo bản năng Từ Trì giơ tay, chạm vào dây truyền màu đen trên cổ tay.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đối diện lần thứ hai chĩa đến, Từ Trì nhếch mép: Anh cảm thấy người họ Chu này có chút quen mắt.

Nhưng lại không nhớ đã gặp qua ở đâu.

Cảm giác này làm anh hơi khó chịu, điều này chứng tỏ khả năng ghi nhớ của anh đang giảm dần, cơ thể này đang ngày càng già nua và rỉ sét. Thực tế, anh đã quên mất lần sớm nhất mình năng cấp vùng trung tâm hải mã* là khi nào.

*hải mã: Vùng hải mã liên quan đến việc dự trữ những thông tin cảm giác khác nhau và rất nhạy cảm với hoạt hoá “stress”. Hải mã có vai trò quan trọng trong việc giữ và gợi lại trí nhớ về cảm xúc và nhận thức.

Rất nhanh, sàn nhà vang tiếng bánh xe lăn.

Người hầu kéo một thứ vật có chiều cao bằng một con người lại gần. Thứ vật kia được chùm lên lớp vải đen, trên đầu và chiều rộng thấp hơn bình thường, lộ ra chiếc nón hình tròn.

Người hầu đẩy một đồ vật thần bí lại gần. Đồ vật kia được che lại bằng lớp vải đen, trên nhọn dưới rộng hơn bình thường, lộ ra chiếc nón hình tròn.

Xe từ phía sau đi qua, Từ Trì gãi chóp mũi.

Anh ngửi thấy một thứ mùi thoang thoảng kí©h thí©ɧ, giống mùi xác thối.

“Thời trang công tước phu nhân tự mình thiết kế đã trở thành trào lưu mới cho những thục nữ tranh nhau đón chào trong giới thượng lưu, mỗi một phụ kiện đều tự tay làm riêng, thiên kim khó cầu. Các vị khách đường xa đến đây, hôm nay các ngài có thể mở mang tầm mắt.” Arnold nói, tự hào vén tấm vải đen lên.

Ngoài dự đoán của mọi người, đó là một kiện âu phục màu xanh nhạt.

Làm người ta liên tưởng đến mặt cỏ mùa xuân hay ruộng lúa mạch ngày hè.

Bộ váy chiết eo váy vô cùng hẹp, váy phồng to rộng, rộng đến mức nhét hai nam nhân trưởng thành vào cũng không có vấn đề. Trên váy trang trí đầy ren lụa hoa và nơ hình con bướm, từng lớp váy cồng kềnh, xa hoa rườm rà, nếu ở hiện đại, chuẩn xác là hàng thật giá thật.

Nhưng cô gái đang ngồi ồ một tiếng, nói cái gì là phong cách Rococo.

*Phong cách Rococo: Kiến trúc và trang phục phong cách Rococo có màu pastel và phong cách nhẹ nhàng, tươi sáng. Người quan trọng nhất thiết lập nên phong cách thời trang rococo là người tình của vua Louis XV, Madame de Pompadour.

Thẩm mỹ Từ Trì thẳng nam không thể nào hiểu được, thầm nghĩ, cái đồ chơi này mặc vào người, có di chuyển được không nhỉ?

Chu Kỳ ngồi đối diện tất nhiên cũng nghĩ đến phương diện này, thẳng thắn hỏi: “Nữ nhân mặc cái này, làm sao đi vệ sinh?”

Công tước phu nhân mắt cá chết, lần thứ hai quăng ánh chớ vô lễ đến hắn.

Chu Kỳ nhún vai: “Ừ nhỉ, dù sao con gái luôn có cách mà.”

Như vậy, ấn tượng ban đầu của Từ Trì với Chu Kỳ thành – chỉ là một thẳng nam ung thư không hơn không kém cộng thêm hay phun tào.

Tất nhiên trọng điểm không phải cái âu phục này.

Ánh mắt Từ Trì dừng trên người tượng hình người mẫu mặc âu phục. So với mô hình người mẫu được làm một cách hoàn hảo trong trung tâm mua sắm hiện đại, thì ở đây dáng người mẫu này không cân đối lắm, rất gầy, đầu nhỏ vai hẹp cổ thon, toàn thân bọc một tầng vải kín, bày ra tư thế thiếu nữ đang nhấc váy lên. Chi tiết đáng chú ý là, tay trái nó có sáu ngón tay.

“Từ, Từ ca, anh có thấy người mẫu kia có điểm gì kì lạ không?” Trực giác Khương Duật thấy chỗ nào đó không đúng, chọc chọc cánh tay Từ Trì.

Từ Trì che miệng không nói, vừa ngẩng đầu lên, đυ.ng phải ánh mắt Chu Kỳ.

Đối phương ngay lập tức quay sang chỗ khác, tỏ vẻ chẳng có gì cả.

Người chú ý tới sáu ngón tay không chỉ có họ, ý nghĩ của mọi người tập trung lại – khả năng đây là bàn tay của người thật.

Tiếng bàn luận nổi lên bốn phía, những lời phỏng đoán vô cùng đáng sợ sinh ra.

“Thế nào, các ngài hài lòng tác phẩm ta chứ?” Công tước phu nhân đứng lên, quyến luyến cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tượng hình người mẫu, phảng phất như đây là người bà ta yêu thương.

Không ai dám trả lời, đều như chim cút rụt cổ lại thành người câm.

“Ồ?” Công tước phu nhân nhíu mày lại, bĩu môi, dùng thanh âm trầm thấp của đàn ông kêu lên: “Các ngài không hài lòng sao?”

Tình cảnh hơi kinh tởm, có người che miệng như muốn phun hết đồ ăn vừa thưởng thức xong.

“Ha ha ha.” Công tước phu nhân phẫn nộ, tiếng cười ghê rợn từ cổ họng bà ta vang vọng. Bỗng nhiên, bà ta vỗ bàn, khoé mắt như muốn nứt ra, những chiếc răng như lưỡi cưa hiện lên. Vết máu kì lạ từ băng vải trên mặt tượng người mẫu chảy.

“A—“

Một nữ khách hét chói tai rồi chui xuống gầm bàn.

Từ Trì còn nhớ lời nhắc nhở của quản gia: “Chọc giận phu nhân, tự mình gánh lấy hậu quả.”

Thế là anh hắng giọng, mặt không đổi giơ tay vỗ: “Rất đẹp!”

Chu Kỳ cũng vỗ tay lớn: “Mẹ nó, thật dễ nhìn.”

Nói về thổi cầu vồng cái rắm*, Khương Duật là một người điêu luyện, một tiếng hô lên: “A! Tài hoa của phu nhân hơn người! Người có đôi tay được Thượng Đệ phù hộ mới có thể làm ra những trang phục đẹp đẽ đến vậy! Kìa! Hãy nhìn vào họa tiết tinh xảo được thêu trên kia, còn có vòng eo hoàn mỹ tuyệt…”

Mọi người từ sợ hãi tỉnh lại, dồn dập phụ họa.

*thổi cầu vồng cái rắm: thổi phồng, nói quá sự việc lên.

Lông mày của công tước phu nhân giãn ra, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại. Bà ta kiêu ngạo hất cằm lên, nhìn chằm chằm từng vị khách xui xẻo mới hài lòng rời đi.

Vẫn chưa hết sợ hãi, ngay lập tức quản gia mở miệng: “Đã đến giờ nghỉ ngơi. Khuôn viên chỉ có mười hai phòng.”

Nói xong, ông ta dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi.

Có 12 căn phòng, mà thực khách tận 24 người.

Lần này mọi người phản ứng rất nhanh, trực tiếp chạy tìm người tổ đội.

Từ Trì có linh cảm không lành, anh quay đầu nhìn về phía thi nhân lưu lạc lắm mồm, bên cạnh Khương Duật có một đám người vây quanh – thoạt nhìn y là người tốt nhất ở chung.

Sau năm phút, tất cả mọi người tự giác chỉnh tề tập hợp lại, nam với nam, nữ với nữ, cũng có nam nữ cạnh nhau.

Từ Trì nhìn về phía đồng đội dư lại Chu Kỳ.

Tay Chu Kỳ đút túi quần, tản bộ lại gần: “Đừng nhìn tôi, thật ra tôi cũng không muốn đâu.”

Từ Trì nheo mắt lại: “Anh có ý kiến với tôi sao?”

“Ý kiến không đủ.” Chu Kỳ bĩu môi. “Nhưng cậu cứ nghĩ lại xem, tại sao không ai muốn tổ đội với cậu?”

Từ Trì: “Vấn đề này anh nên tự hỏi lại chính mình đã.”

Chu Kỳ: “…”

Hai người chợt nhận ra, không ai thèm đến gần mình, kẻ tám lạng người nửa cân, vì vậy cùng gục mặt xuống, tự đắm chìm vào ý nghĩ hiếm hoi này.

Cả lâu đài sử dụng đèn khí đốt, khói than sau khi đốt bám bụi vào vách tường, trong những tháng năm qua, thoạt nhìn tòa lâu đài ngày xám xịt. Ban ngày đã mù mịt, ban đêm lại càng âm trầm. Lúc bước lên cầu thang, có người còn không chịu nổi bầu không khí âm u bí bách này mà hét lớn nhảy xuống, chạy như điên về phía cửa.

“Cái chỗ chết tiệt này kì quái quá, lão tử không muốn ở lại!” Gã xăm hoa tay gào lên.

Có người gật đầu, những người khác sớm đã muốn rút lui dồn dập hưởng ứng, chen chúc quản gia cùng xông ra ngoài.

Arnold cũng không ngăn cản, đứng bên cạnh tay vịn cầm đèn dầu, mỉm cười nhìn bọn họ chạy trối chết.

Trong phút chốc trên cầu thang chỉ còn lại Từ Trì, Chu Kỳ và Khương Duật.

Khương Duật do dự vò đầu, hỏi Từ Trì: “Từ ca, sao anh không chạy?”

Từ Trì dựa vào tường thở dốc: “Ăn no mệt rã rời, không còn sức lực.”

Khương Duật nhìn trang phục bệnh nhân trên người anh, nhớ đến đường núi dài dốc trước đó, là người bình thường đã chết ngất, còn chưa kể đến người bệnh. Khương Duật tỏ vẻ đồng tình, sau đó quay đầu hỏi Chu Kỳ: “Chu Kỳ, anh thì sao?”

Chu Kỳ vắt quần áo ướt sũng: “Tôi không thích trời mưa .”

Từ Trì và Chu Kỳ đồng thời nhìn về phía Khương Duật.

Khương Duật chỉ vào một bức tranh sơn dầu ở cuối cầu thang, sắp khóc đến nơi: “Em, em bị dọa đến chân không động đậy nổi….”

Tầm mắt Từ Trì thuận nhìn sang cạnh, một bức tranh sơn dầu vẽ chân dung gia đình đặt trên tường, gam màu tối tăm. Trên tranh có ba người, công tước, công tước phu nhân, và con gái họ. Công tước phu nhân khác hẳn dáng vẻ xấu xí béo phệ của người chồng, thân hình cao gầy, còn cao hơn công tước một cái đầu mà khí chất nổi bật, đoan trang lại khoáng đạt.

Quan trọng hơn cả, bà đang nắm tay trái của đứa con gái có sáu ngón tay.

À, vậy tượng hình người mẫu để trưng bày âu phục kia chính là…

“A a a a a!”

Bỗng đám người lúc này lao ra ngoài đều hét lên và chạy vào.

“Chuyện gì thế? Bác sĩ Nhậm, sao mọi người trở lại?” Dây thanh quản của Khương Duật thắt lại, hai đùi run rẩy.

“Hai người nhóm đầu tiên chạy ra ngoài chết rồi!” Người đáp lời là một cô gái có nhan sắc rất đẹp, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, những lọn tóc xoăn gợn sóng dán vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, tuy chật vật, nhưng cô ấy bình tĩnh hơn những người khác nhiều.

“Chết, chết rồi ư?” Khương Duật sợ hãi đến nói lắp, y nuốt ngụm nước bọt. “Chết, như, như thế nào?”

Biểu hiện của cô gái có chút khác lạ: “Đang sống sờ sờ tự nhiên bị sét đánh chết, chạy ra cửa chưa tới hai bước, trời nổ sấm sét, giật xuống thành cái xác cháy khét lẹt. Chuyện như vậy chúng ta làm sao có thể tin được?”

Khương Duật há hốc miệng, muốn nói sự việc sao lại trùng hợp đến thế?

Thế giới này như muốn xác minh có chủ nghĩa duy tâm*, trời đất lập tức nổ lên tiếng sấm ầm ầm.

Khương Duật thức thời câm miệng.

*chủ nghĩa duy tâm: là trường phái triết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức.

“Ồ, đáng thương quá nhỉ.” Arnold vẫn luôn duy trì dáng vẻ mỉm cười quái dị đang vặn bấc đèn dầu hoả, chen mồm. “Thượng đế trừng phạt phản đồ không tuân thủ quy tắc, phù hộ cho tín đồ thành kính*. Các vị khách còn lại, mời đi sang bên này.”

*thành kính: lòng thành tâm, kính cẩn.

Vừa đi, ông ta vừa lẩm bẩm: “Không còn sớm không còn sớm, nên đi ngủ thôi. Nếu không công tước phu nhân lại mất hứng.”

Từ Trì đi ở đội ngũ cuối cùng, nghe thấy có người đang lén khóc nức nở, có người đè họng chửi rủa, phần lớn người còn lại chưa hồi phục tinh thần từ bóng ma tử vong, vừa che ngực vừa bước đi một cách máy móc, chẳng khác nào xác chết di chuyển.

Vào phòng, Từ Trì và Chu Kỳ đứng ở hai bên bên trái phải, một đứng một ngồi, chiếm hai góc, mỗi người đều mang tâm sự, im lặng không nói.

Một lát sau, Chu Kỳ đứng dậy, đi lại khắp nơi trong phòng. Xem bộ dạng muốn tìm cơ quan hoặc ám khí có hay không.

Khoé mắt Từ Trì quan sát từng hành động của đối phương, nhanh chóng phát hiện ra – anh đã là một người cao rồi mà không ngờ Chu Kỳ đứng dậy còn cao hơn anh một chút, chân còn dài hơn anh. Lòng hơi chua, ngoài kia anh vẫn chưa bao giờ thua kém hơn người nào thế mà ở đây anh lại lùn hơn một người đàn ông khác. Nhưng anh không thể thể hiện ra. Bởi trong mắt người ta, Từ thượng tượng vẫn luôn có cái bộ mặt than chẳng có thuốc gì chữa nổi nhưng trong lòng lại ngấm ngầm so đo mấy chuyện nhỏ nhoi này.

“Vậy ai.” Chu Kỳ tìm tòi xong, ngồi bệt trên giường, hất cằm chỉ chỉ Từ Trì. “Cậu ngủ bên trái hay bên phải?”

Từ Trì đứng im không nhúc nhích: “Tôi có họ tên, không phải ai.”

Một lúc lâu, thấy Chu Kỳ vẫn nhìn chằm chằm anh, khó khi kiên nhẫn bổ sung: “Anh ngủ đi, tôi không ngủ trên giường.”

“Bộ dạng nghèo nàn như vậy…. Từ Trì phải không?” Trang phục tù nhân của Chu Kỳ ướt sũng, cả người khó chịu, cởi cúc áo ra: “Cậu không muốn ngủ trên giường, vì không muốn ngủ cạnh tôi sao?”