Chương 7

Ta cười:

“Bội Nhi của ta đã không còn là tiểu nha đầu gặp chuyện chỉ biết khóc nữa rồi, nhưng bạc này không đến lượt ngươi tiêu đâu.”

Ta đứng dậy, mặc thêm áo choàng:

“Ta muốn đến cầu Bích phi nương nương, để nàng cho cung chúng ta than.”

Bội Nhi nghe xong, thiếu chút nữa phát điên:

“Tiểu chủ đi cầu Bích phi nương nương ư? Sao nàng ta có thể đồng ý cho người than chứ?”

Ta cười nói:

“Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của nàng ta mà.”

Bội Nhi tức đến mức nói năng lộn xộn:

“Tiểu chủ, người còn không hiểu rõ người muội muội này của mình sao? Cho dù nàng ta có đưa than cho người thì trước đó cũng phải tra tấn người gần ch/ết!”

Ta nâng mắt nhìn Phó Thủ Khiêm, hắn hiểu ý đi tới.

Ta và hắn nhìn nhau, ta lập tức để tay mình lên cánh tay hắn.

Khóe miệng ta hơi nâng lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

Muốn tra tấn ta sao?

Vậy thì làm đi.

Suy đoán của Bội Nhi hoàn toàn chính xác.

Bích phi nương nương mang thai nên rảnh rỗi, đang lo không có việc vui gì để giải khuây.

Khi ta ngăn kiệu của nàng ta lại, nàng ta đang từ ngự thư phòng quay về.

Bích Đào cao cao tại thượng nhìn ta, nở nụ cười tự đắc nói:

“Ôi chao, đây không phải Khởi quý nhân sao, bổn cung thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm nhỉ.”

Ta hạ ánh mắt, hành lễ rồi khép nép nói:

“Nương nương, trong cung của tần thϊếp không có than, nếu như trong cung nương nương còn dư, có thể bố thí cho tần thϊếp một chút không?”

Bích Đào cười ta, ngón tay nàng ta chỉ thẳng về phía ta, nói với đám thái giám bên ngoài:

“Các ngươi biết gì không? Năm đó Khởi La tỷ tỷ của ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lạnh lùng cẩn trọng, cao quý kiêu ngạo không ai sánh bằng. Bây giờ nhìn dáng vẻ thấp kém của nàng ta mà xem, thú vị quá.”

Đám thái giám phụ hoạ cười vang.

Tâm trạng Bích Đào rất tốt, nàng ta nhìn ta:

“Khởi quý nhân, không phải bổn cung không muốn cho ngươi, nhưng mà những thứ đó đều là tâm ý của hoàng thượng đối với bổn cung, sao bổn cung có thể cho người khác được chứ?”

Ta thất vọng cúi đầu:

“Vậy thì tần thϊếp xin cáo lui…”

“Đừng vội, nếu như ngươi có thể giải quyết ưu phiền trong lòng bổn cung, vậy xem như có công với hoàng tự, nhất định hoàng thượng sẽ nguyện ý thưởng than cho ngươi.”

Bích Đào tủm tỉm nói.

“Ưu phiền gì?”

“À, là thế này, khuyên tai của bổn cung rơi xuống hồ Thiên Lý, Khởi quý nhân mau giúp bổn cung đi tìm đi.”

Bích Đào nói:

“Đôi khuyên tai đó rất quý giá, người ngoài không thể chạm vào, cho nên mong Khởi quý nhân tự mình vớt giúp ta.”



Nước ở hồ Thiên Lý lạnh đến thấu xương, trên mặt nước còn có vụn băng.

Ta đi thẳng về phía trước, Phó Thủ Khiêm lặng lẽ kéo ta lại.

Ta quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn ẩn chứa vẻ không nỡ.

Ta nhếch miệng cười:

“Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, Phó khanh, ta và ngươi đã bàn xong rồi… Đây là cách duy nhất.”

Lông mi Phó Thủ Khiêm hơi run lên, hắn buông tay ta ra.

Bích Đào ở phía xa cao giọng:

“Khởi quý nhân mau lên nào, bổn cung còn muốn về cung nghỉ ngơi.”

Ta nhảy xuống hồ Thiên Lý.

Nước hồ rét lạnh lập tức nhấn chìm ta, tóc ta bị nước làm cho ướt nhẹp, vô cùng chật vật dính ướt mặt, bùn ở đáy hồ chảy vào y phục ta.

Ta gắng sức di chuyển, rất nhanh đã không đứng vững, ngã ngửa ra phía sau.

Tiếng cười từ nơi xa của Bích Đào vang lên:

“Đệ nhất mỹ nhân biến thành chó rơi xuống nước rồi!”

Sự lạnh lẽo bao trùm lấy ta, ta gần như không kiên trì nổi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, thầm đọc những điển cố đã từng học khi còn bé.

Hàn Tín nhẫn nhục, Câu Tiễn nằm gai nếm mặt.