Chương 34: Ý Quân Tử Thế Nào

Ở gần ngoại ô thành phố, khi màn đêm buông xuống ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh là sao trời, bao quanh bởi những ngôi sao rộng lớn, tiếp theo là một vòng trăng sáng.

Đây là quang cảnh sớm đã mai một trong cuộc sống xô bồ.

Ban đêm có gió thổi, vô cùng thoải mái mát mẻ, khác hẳn với không khí sảng khoái mát lạnh dưới máy điều hòa, cảnh tượng hiện lên trong đầu Nghê Tử lúc này, đều là Kiểm Diệc dựa lại gần, ánh mắt tựa như bầu trời đêm.

Vừa rồi là...

Bị hôn??

Môi chạm môi lúc đó, như gió thoảng, có chút sai lệch.

Lại còn...

Nghê Tử quay đầu lại nhìn hướng cửa xe, trong xe bật đèn, xuyên qua khe cửa một cách ảm đạm.

Hơn nữa cậu hôn xong còn chạy?

Điện thoại của cậu còn ở trên tay cô, thân máy vẫn còn hơi nóng, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền thẳng vào tim cô.

Không định lấy điện thoại lại sao?

Nghê Tử bật dậy khỏi ghế, không khỏi đi tới đi lui, dùng điện thoại vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, mỗi bước đi đều cẩn thận hơn cả việc viết văn 800 chữ.

Lùi lại mười bước, hết gió lại quay đầu đi tiếp một vòng, xoay người lại và tiếp tục đến vòng tiếp theo, đi trở lại.

Nghê Tử vừa đi về phía trước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiểm Diệc xuất hiện bên cạnh cửa xe, tựa lưng vào khung cửa, miệng nhai ngấu nghiến.

Cô đột ngột dừng lại, dừng không được, nhích người về phía trước hai bước nhỏ.

Kiểm Diệc liếc mắt nhìn cô đầy thích thú, rồi bước ra khỏi xe, cứ như vậy mà rời đi...Rời đi...

Bước đi nhàn hạ, không nhanh không chậm.

“Này...Đợi một chút!” Nghê Tử trầm mặc một hồi lâu, mới tỉnh lại cất bước đuổi theo, đem điện thoại đưa cho cậu “Điện thoại của cậu.”

Trước khi Kiểm Diệc duỗi tay lấy về, Kiểm Từ ở bên kia hưng phấn hét lên ——“Chị ơi! Lại đây ăn bắp với em!”

Nghê Tử theo bản năng thu tay lại, giấu điện thoại sau lưng...

Chỉ là một cái điện thoại mà thôi, khẩn trương cái gì?

Kiểm Diệc nghiêng mặt nhìn cô một cái, không nói lời nào, rời đi.

Nghê Tử: “... ”

Kiểm Từ chạy tới, kéo tay cô đi về phía trước “Chị ơi, em cho chị thịt nướng, mau tới ăn...”

Những người ngồi thành vòng tròn ở đống bếp nướng, ngoài Hà Mục Dương ra, Nghê Tử một người cũng không biết.

Kiểm Từ kéo Nghê Tử ngồi xuống bên cạnh Kiểm Diệc, sau đó bắt đầu bận trước bận sau mà làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, rót nước cho cô, lấy cái này cái kia.

“Chị ơi, chị ăn bắp này, thịt này, còn có cánh gà nữa...”

Sau khi hoàn thành bận rộn, quay trở lại trước mặt Kiểm Diệc ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống cô bé cũng không dừng lại, nằm trên đầu gối của Kiểm Diệc tìm Nghê Tử nói chuyện, hận không thể vồ lấy Nghê Tử, thậm chí còn mang theo Kiểm Diệc nghiêng người về phía Nghê Tử, đυ.ng phải cô một chút.

Kiểm Từ nằm trên đùi anh trai, nói: “Chị ơi, em nướng món thịt này với bột thì là, chị nhìn này.”

Nghê Tử từ khi ngồi xuống vẫn luôn cười tủm tỉm, khóe miệng hơi chua, tay phải cầm ly nước, tay trái cầm xiên thịt, bột thìa là trên xiên thịt đã dính thành từng miếng, chọn chỗ hạ miệng cũng không dễ dàng...

Kiểm Diệc ôm Kiểm Từ xuống “Ngồi đi.”

Kiểm Từ vừa ngồi xuống, an tĩnh không được bao lâu llại bắt đầu nằm trên mặt đất “Chị ơi, chị thấy ăn có ngon không?”

Kiểm Diệc lại lần nữa ôm cô bé đặt ở trong ngực “Anh nói lần cuối, em ngồi đi.”

“Nhưng em muốn nói chuyện với chị ấy...” Kiểm Từ ngồi trên đầu gối đối mặt với cậu, đứa nhỏ này, căn bản nhìn không ra là một đứa trẻ học lớp 1.

“Chị ấy đang ăn, mà em vẫn luôn nói chuyện như vậy, vậy chị ấy ăn như thế nào?” Kiểm Diệc nghiêm túc nói.

“Có thể” Kiểm Từ theo thói quen giơ ngón trỏ lên, cười hì hì nói: “Em có thể làm được điều này!”

Kiểm Diệc nhàn nhạt đáp: “Cho nên em mới không cao.”

Nghê Tử: “... ”

Kiểm Từ dần dần thu lại nụ cười, ngón tay chậm rãi cúi xuống, đột nhiên ý cười trở về trên mặt, quỳ xuống nói: “Em sẽ cao thêm! Em muốn cao bằng chị Nghê Tử!”

...Đúng là một đứa trẻ có năng lượng tích cực.

Kiểm Diệc nói: “Cô ấy cũng không cao.”

Nghê Tử tức giận nói “Tớ đã đến độ cao này rồi! Lại không phải là cây gậy trúc, dùng để nạy đất sao!!”

Kiểm Diệc nhìn nghiêng nói “Chiều cao cũng được, nhưng trong một số hoạt động, không dễ phối hợp.”

Một số hoạt động?

Nghê Tử không kịp phản ứng “... Hả?”

Cố Khâu ngồi đối diện không nhịn được cao giọng trêu chọc: “Cái này phải nói chuyện cả đêm mới hiểu được!”

Một vài người bên cạnh cậu cũng hòa theo điệu nhạc.

“Này, tớ cảm thấy rất tò mò, tớ chưa thấy cô gái nào được anh Kiểm nguyện ý phí tâm tư.”

“Bắt đầu một số hoạt động, mọi người đừng trách tớ nghĩ nhiều.”

Kiểm Diệc im lặng, sắc mặt nhìn không ra tốt xấu, rất có ý tứ cam chịu.

Nghê Tử cười gượng một tiếng, khẽ thở dài...

Đây là tình huống gì đây?

Một cậu bé gặm cánh gà ngồi phía đối diện chạy tới “Đây là cô gái khiến anh Kiểm thương nhớ đêm ngày sao? Xin chào, tớ họ Từ, tên là Thành Bắc.”

Nghê Tử sửng sốt một chút “Từ Công Thành Bắc?”

Từ Công Thành Bắc nghiêm trang đáp: “Đúng vậy, là tớ.”

“Vậy...” Nghê Tử cười gượng hỏi: “Giữa cậu và Trâu Kỵ ai đẹp hơn?”

“Đây là một câu đố muôn thuở” Từ Công Thành Bắc quay đầu lại hỏi: “Anh Kiểm, cô gái này...”

“Nghê Tử.” Kiểm Diệc cầm cái ly trong tay phải của cô, tự mình uống một ngụm, sau đó bỏ trở lại trong tay cô.

Nghê Tử kinh ngạc một chút, suýt chút nữa đưa tay lấy lại cái ly...Về...

“Là chị Nghê Tử!” Kiểm Từ vội nói thêm.

Từ Công Thành Bắc có cảm giác bị mạnh mẽ mở rộng tầm mắt, nhanh chóng bò dậy chạy đến trước mặt Hà Mục Dương, dùng giọng miêu tả lại tất cả những gì mình vừa chứng kiến —— “Tuyệt đối thâm tình chân thành, ánh mắt tràn ngập nùng tình mật ý* trong truyền thuyết, không tin cậu tự nhìn đi, nhìn đi!!”

*Ý chỉ ánh mắt chứa đầy tình yêu.

Hà Mục Dương ngay lập tức thả xiên thịt xuống, phóng mắt nhìn lại...

Nghê Tử từ đầu đến cuối như lọt vào trong sương mù, hình ảnh GIF trước mắt, đầu óc là JPG, suy nghĩ chậm lại 8 nhịp, nhất thời không thể theo kịp tiến độ một lúc.

Thừa dịp mọi người đang phân tâm, Nghê Tử đem điện thoại vẫn luôn cầm đưa qua “Điện thoại của cậu.”

Kiểm Diệc liếc mắt nhìn qua một cái “Cầm đi.”

Nghê Tử nói: “... Tớ không muốn cầm.”

Đừng lấy nó, đừng lấy nó, banana! [1]

[1] Thể hiện thái độ tìm đến ai đó hoặc điều gì đó không vui. Đó là một lời nguyền. Không thể hiểu bên kia hoặc một cái gì đó mà bên kia làm. Do not take là từ đồng âm của chuối trong tiếng Anh.

“Cầm hộ tớ.” Kiểm Diệc trực tiếp nhìn thẳng vào cô, ánh mắt tập trung vào đường cong viền mắt nhu hòa của cô vì sụp mí xuống.

Nghê Tử nâng mí mắt nhìn cậu một cái, sau đó nhìn cậu chằm chằm một lát, không có tiền đồ đi theo lẽ thường rũ mắt xuống “Cái này cậu...”

“Chị ơi!” Kiểm Từ chạy xung quanh một vòng rồi đột nhiên chạy lại nói: “Chị ơi, em nướng bắp cho chị ăn nữa nha.”

Một lần nữa, vấn đề trả lại điện thoại bị tắt.

Sau khi Kiểm Từ chạy ra một lúc sau lại chạy về “Anh ơi, anh lấy ghế nhỏ lại đây cho em, em nướng bắp rất mệt, phải có ghế ngồi.”

Kiểm Diệc trả lời tùy ý, cô bé liền chạy đi.

Nghê Tử nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy đi nói: “Em ấy thích nướng đồ ăn như vậy, là do có thể ăn vụng đúng không?”

Kiểm Diệc bóp chặt chiếc ly giấy trong tay, gật đầu nói: “Cậu rất hiểu em ấy.”

“Bởi vì trước đây tớ cũng như vậy.” Nghê Tử ngượng ngùng cười sau khi buột miệng nói.

“Có thể thấy.” Kiểm Diệc quay đầu lại nhìn cô.

Cô ngồi xếp bằng, hai tay ôm cổ chân, xem ra bởi vì ngồi lâu cảm giác mệt mỏi lại không dám lộn xộn.

Kiểm Diệc gác cái ly sang một bên, chống cánh tay xuống đất, đứng dậy nói: “Có muốn đi không?”

Nghê Tử cảm thấy cả người không thoải mái khi đứng lên, nghe được cậu nói, ngẩng đầu nhìn qua, xác định cậu đang nói chuyện với mình, vội vàng... Bò dậy...

Sau khi đứng thẳng dậy, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Kiểm Diệc cũng không vội mà đi, chờ cô quen với việc hai chân đứng thẳng, hất cằm về phía cô nói “Đi?”

Nghê Tử chỉ vào chỗ khác “Còn tiểu Từ...”

Kiểm Diệc nói: “Em ấy sẽ không dễ dàng rời khỏi lò nướng trong một thời gian.”

“Vậy...” Nghê Tử chắp tay sau lưng nói: “Tớ đi về.”

“Ừ.” Kiểm Diệc nói: “Đi thong thả.”

Thực dứt khoát a...

Kiểm Diệc đi bên phải, Nghê Tử quay đầu bước lại, gần như cùng một lúc.

Nghê Tử đi qua một nhóm cắm trại, cũng đang ăn đồ nướng.

Không biết bây giờ là mấy giờ...

Cô cầm điện thoại ấn vào, phát hiện giao diện khóa của màn hình... Không phải là“Một chùm quả nho” quen thuộc, mà là một bức vẽ bằng tay bầu trời trong xanh và mây trắng.

Bởi vì đây là điện thoại của Kiểm Diệc.

Nghê Tử lập tức xoay người chạy trở lại...

Kiểm Diệc đang cúi xuống nhặt chiếc ghế đẩu nhỏ mà Kiểm Từ tâm tâm niệm niệm, đứng dậy thấy Nghê Tử đang chạy đến trước mặt mình, cậu đặt chiếc ghế đẩu nhỏ lại.

Nghê Tử chạy tới cách đó không xa, nhưng thở hổn hển đến không nói nên lời, trực tiếp đưa điện thoại qua.

Kiểm Diệc nhấc chân móc chiếc ghế đẩu nhỏ đưa qua “Ngồi một lát.”

“... Không ngồi, điện thoại.”

Nghê Tử không ngừng nâng cánh tay lên, Kiểm Diệc liếc mắt một cái, cũng không lên tiếng, vươn tay cầm điện thoại.

Suốt đêm Nghê Tử lâm vào thế bị động, từ đầu đến cuối đều có cảm giác buồn bực trong l*иg ngực.

“Cậu sao vậy!! Rốt cuộc muốn làm trò gì?” Nghê Tử tức giận gầm lên một tiếng, phát tiết.

Kiểm Diệc vẫn không nói một lời như cũ, không lạnh không nhạt, cũng không...

“Không tính nói.” Nghê Tử quay đầu rời đi, thở phì phì, chưa kịp đi ra hai bước, Kiểm Diệc liền nắm lấy cánh tay cô kéo lại.

Kiểm Diệc mang theo mục đích sử dụng chút lực, kéo cô lại một chút, làm cô trực tiếp đâm thẳng vào người cậu, cậu thuận thế buông tay, ôm eo cô.

“Cậu muốn tớ nói gì?” Kiểm Diệc rũ mắt nhìn cô.

Nghê Tử đưa tay chống ngực, phòng ngừa ngực chính mình kề sát.

Kiểm Diệc hơi siết chặt vòng tay đem cô ôm sát, nhưng giữa hai người có một khoảng cách nhỏ.

“Hử?” Cậu hỏi lại: “Cậu muốn tớ nói gì?”

“Chính là, chính là cậu...” Nghê Tử phát hiện đầu óc mình có chút loạn “Chính là cậu đến cùng có ý gì.”

Kiểm Diệc nói: “Tớ đối với cậu có ý gì cậu cũng không biết sao?”

Nghê Tử sững sờ, trừng mắt, mở miệng: “... Hả?”