Chương 33: Ý Quân Tử Thế Nào

Hai ngày nay, Nghê Tử vì cắm trại sự bận trước bận sau, lên mạng tra những việc cần chú ý khi cắm trại, ngồi xổm trước tủ quần áo cân nhắc xem nên mang theo quần áo gì, buổi tối lôi kéo em họ đi mua sắm.

Đường Thơ nhìn cô gói một bao đồ ăn vặt, nói: “Không phải cắm trại sao? Sao lại chuẩn bị nhiều đồ ăn vậy, định tham gia cuộc thi ăn vặt hả.”

Nghê Tử vỗ vỗ túi đồ ngon này, thở dài: “Đây là lần đầu tiên đi cắm trại, không khỏi suy tính nhiều, lo trước khỏi hoạ.”

Đường Thơ ngẩn ra, vui vẻ nói: “Chị họ, lời nói của chị thật hấp dẫn...”

Nghê Tử đứng lên khịt mũi “Người nói vô tình người nghe hữu ý, chính em đã nói vậy.”

Buổi chiều lúc Đường Thơ đi về, Nghê Tử đưa cô nàng tới cửa, đợi cô vào thang máy rồi mới đi bộ trở về.

Tầng này có ban công ngoài trời, thường ít người lui tới, ngoài ban công có vài chậu cây ăn quả, lúc đầu được dãi nắng dầm mưa, về sau có người dựng một cái lán đơn sơ bằng cọc tre, tay nghề thô ráp, nhưng nó đủ để bảo vệ các chậu cây khỏi gió, sương giá, mưa và tuyết.

Nghê Tử thỉnh thoảng đến đó, chỉ để khám phá những chậu cây và lán màVăn Vọng đã chăm sóc hàng ngày.

Khi đi về phía sau, Nghê Tử suy nghĩ một chút rồi quay ra ban công nhìn một lượt, thật sự tình cờ gặp Văn Vọng ở đó.

Cô ấy ngồi xổm trong lán, cầm một chiếc xẻng nhỏ thay đất cho những chậu cây.

Nghê Tử gõ gõ khung cửa, Văn Vọng nhìn qua, cô mới cười đi qua.

Văn Vọng nhấc chiếc rổ gỗ dưới chân lên, lấy một quả cà chua trong đó “Chị vừa mới, em nếm thử đi.”

Nghê Tử cảm thấy thần kỳ, chậu cà chua cao chưa đến một mét, lại cho ra một quả cà chua to bằng nắm tay.

“Sức sống của cây cà chua này rất mạnh mẽ” Văn Vọng di chuyển trong chậu cây đã được thay thế, chuyển chậu cây cà chua ra ngoài để nới lỏng đất. “Ngày thường cũng chỉ tưới nước, không nghĩ tới sẽ đẹp như vậy.”

Nghê Tử cầm quả cà chua cảm thán: “Dốc lòng nháy mắt sẽ hạ gục hết thảy chuyện xưa.”

Văn Vọng vừa bắt đầu làm việc vừa hỏi: “Em được nghỉ hè rồi hả?”

“Dạ” đưa tay giúp chuyển cây cà chua ra ngoài “Hôm qua em mới thi xong.”

“Thật tốt a.” Văn Vọng than một câu.

Nghê Tử bóp chặt quả cà chua, lừa dối cảm thấy mồm miệng thanh đạm.

...

Ngày hôm sau buổi chiều hai giờ Nghê Tử liền xuất phát.

Xe đã đợi ở dưới lầu, vừa bước lên xe, Nghiên Tầm bị hành lý sau lưng cô làm cho hoảng sợ “Cậu định chuyển nhà à?”

Nghê Tử vỗ vỗ túi xách nói: “Cô gái, không mang cả ngọn núi trên lưng sợ người khác không biết tớ đi chơi.”

Cô nhìn vào ghế lái, loáng thoáng nhìn bóng dáng.

“Đúng rồi” Nghiên Tầm nói: “Người lái xe là anh họ của tớ, từ phía sau có thể thấy, anh ấy...”

“Rất đẹp trai.” Nghê Tử đúng lúc bổ sung suy nghĩ.

“Kỹ thuật lái xe đỉnh cao.” Đây là điều mà Nghiên Tầm muốn nói.

Lê Tắc nói: “Nói rõ khía cạnh nào của kỹ thuật lái xe, đừng có lừa anh.”

Nghiên Tầm xùy cười “Phương diện kia là do anh tự phong, đừng tưởng là thật.”

Nghê Tử trêu chọc nói: “”Gần đây tớ đã trở nên giỏi tiếng Trung hơn, thậm chí còn có thể nói lời khen ngợi.”

“Tất cả đều là do Nhiễm tiểu thư nhà chúng ta dạy dỗ tốt.” Nghiên Tầm khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung không biết xấu hổ.

Nghê Tử hừ lạnh một tiếng: “Tình yêu mãnh liệt của cậu khiến người khác hít thở không thông.”

...

Xe dừng trước cửa nhà Thầm Thư, Nghiên Tầm xuống xe đón Thầm Thư, Nghê Tử ở lại trên xe.

Thời gian có chút lâu.

Trong lúc đó Tưởng Tư Nam đi tới trước, thấy trên xe có hai người “Ồ, tớ tới sớm?”

Nghê Tử chống cằm, lười biếng nói: “Thế nào? Nếu không cậu về nhà một lát đi?”

“Như vậy không được, chỉ đùa thôi.” Tưởng Tư Nam ngồi xuống, ném ba lô lên ghế “A Nghiên đi đón đầu quả tim rồi à?”

“Thảo nào cậu có thể chơi cùng cậu ta, nói chuyện đều mệt mỏi đến hoảng.” Nghê Tử cả người như bị rút hết năng lượng, còn chưa lên đường nữa...

Khoảng mười lăm phút bọn họ mưới đi ra, Nghiên Tầm dẫn Thầm Thư đặc biệt đến cửa sổ ghế lái để gặp anh họ của mình.

Nhiễm tiểu đệ lên xe trước, vừa bước vào liền trò chuyện nhiệt tình với anh họ.

Thầm Thư vốn định ngồi với Nghê Tử, nhưng Nghiên Tầm không thể vui vẻ chấp nhận được, cảm thấy mình bị bỏ mặc nên ngang nhiên dùng ánh mắt truyền đạt tiếng lòng —— Anh đặc biệt cần em.

Nghê Tử nghiêm túc nghi ngờ liệu hắn có phải một đứa trẻ không...

Cuộc hành trình kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ, Nghê Tử đã ngủ thϊếp đi giữa chừng, lúc tỉnh lại gần như đã đến nơi.

Khu cắm trại này hoàn toàn không phù hợp với trí tưởng tượng phong phú của Nghê Tử, trong tưởng tượng của cô, cô sắp phải đối mặt với vùng hoang vu, nhưng thực tế lại chỉ đơn giản là... Một chốn phồn hoa.

Có rất nhiều nhóm đến cắm trại, các lều trại lần lượt được trải trên thảm cỏ, hồng lam vàng lục đều có.

Mỗi nhóm cắm trại đều có bếp nướng, hơn nữa trang bị đầy đủ thiết bị, trông rất chuyên nghiệp.

Khi quay đầu lại, nhìn thấy chiếc tủ lạnh nhỏ mà Lê Tắc lấy từ trên xe du lịch xuống, cô đột nhiên cảm thấy trang bị ở đây quả thực quá cao.

Sau khi Tưởng Tư Nam dựng đèn trại lúc này liền xuống tay chuẩn bị khai hỏa.

Nghê Tử ở bên cạnh hỗ trợ... Chắn gió...

Nhiễm tiểu đệ đột nhiên chạy lại gần cô, nói: “Chị Nghê Tử, chị có biết anh Kiểm cũng ở đây không?”

Nghê Tử sửng sốt một chút, còn chưa kịp lên tiếng, phản ứng của Tưởng Tư Nam so với cô còn kinh ngạc hơn.

“Fuck! Từ xưa đến nay oan gia có đôi có cặp, lời này nói không sai!” Tưởng Tư Nam hừ hừ nói: “Tớ nói cho cậu biết, nếu không phải Kiểm Diệc giống như Địa Tạng Vương, tớ đối với cậu ta sẽ không có ý kiến gì.”

“Cậu có ý kiến với ai?” Nghiên Tầm đbước tới, cầm lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh nhỏ bên cạnh, đứng lên nói: “Tớ và Kiểm Diệc trên cầu độc mộc Dương Quan không mạo phạm đến nhau, cậu đừng làm phiền thêm.”

“Yên tâm đi, muốn thêm phiền cũng không phải hiện tại” Tưởng Tư Nam ném mẩu than cuối cùng vào đống lửa “Hơn nữa, tớ là người phân rõ phải trái.”

Nhiễm tiểu đệ thở dài: “Em là một học sinh cấp hai ở trường A, Kiểm Diệc môn hạ huynh đệ, cư nhiên cùng người ở trường S quậy với nhau, em thẹn với anh Kiểm...”

Nghê Tử cũng... Ngầm đồng ý.

Thầm Thư cũng... Cảm thấy như vậy.

Nghiên Tầm nâng khớp ngón tay chống cằm, khẽ nhướng mày nhìn Thầm Thư —— “Làm sao? Thân ở Tào doanh tâm tại Hán*?”

*Thân ở Tào doanh nhưng lòng vẫn hướng về Hán thất: Người một nơi tâm một nơi.

Thầm Thư cười nói: “Không dám...”

Nghê Tử ngồi xổm sang một bên với Nhiễm tiểu đệ, thở dài.

Nghê Tử hỏi: “Bên anh Kiểm có cảnh tượng ngược cẩu như này không?”

Nhiễm tiểu đệ nói: “Yên tâm đi, bên kia tất cả đều đang chờ ăn cẩu lương, ngay cả anh Kiểm cũng vậy.”

Nghê Tử thở dài: “Vậy thì tốt rồi...”

Nhiễm tiểu đệ: “Cái gì?”

Nghê Tử sửng sốt, nhanh chóng giải thích: “Ý của chị là, giống chúng ta, thật tốt.”

Nhiễm tiểu đệ lại hỏi lần nữa: “Cái gì?”

Nghê Tử vỗ trán, cười gượng nói: “Phải chịu cảnh giống chúng ta, thật tốt...”

Nhiễm tiểu đệ “Ồ” một tiếng, gật gật đầu “Nói rất đúng.”

.... Ai, tiểu tử này thật là ngốc nghếch.

Bên cạnh bếp nướng được kê một cái bàn, bên cạnh kê vài cái ghế dài, trên bàn có mấy đĩa thịt xiên và cánh gà, Nghê Tử đang ngồi ở đó, bên cạnh Lê Tắc.

Nghê Tử thật lòng thích anh họ này, xuất phát thuần túy từ tình yêu dành cho người già.

“Anh họ, em nghe nói anh rất lợi hại!”

Lê Tắc cười ưu nhã nói: “Quá khen, ý của em là phương diện kia?”

... Nếu anh ta không nhìn chính diện, Nghê Tử sẽ hoài nghi anh ta có ý khác hay không.

Nghê Tử nói: “Em nghe nói anh rất quen thuộc với các hoạt động cắm trại dã ngoại này, leo thác nước, leo núi đều vô cùng lợi hại.”

Lê Tắc làm người vẫn tương đối khiêm tốn “Chỉ là một số sở thích, giải trí hàng ngày.”

Nghê Tử: “Vậy còn hằng ngày...”

“Ơ, con cái nhà ai lạc đường đây!” Tưởng Tư Nam ngạc nhiên thốt lên.

Nghê Tử quay đầu nhìn sang, kinh ngạc vui mừng nói “Tiểu Từ?”

Kiểm Từ buông tay Nhiễm tiểu đệ, nhảy về phía cô “Chị Nghê Tử!”

Nghê Tử ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé “Sao em lại ở đây?”

Kiểm Từ chỉ chỉ Nhiễm tiểu đệ ở phía sau “Anh ấy nói chị ở chỗ này.”

Nghê Tử buồn cười nói: “Ồ, anh ấy nói gì?”

Kiểm Từ ở đây ngây người một lát liền ăn ba xuyến thịt, còn cùng Lê Tắc trò chuyện rất vui vẻ.

Nghê Tử hỏi: “Anh hai em sẽ không cho em ăn nhiều như vậy đúng không?”

Kiểm Từ cầm xiên gỗ từ từ đặt xuống, nhoẻn miệng cười, có chút chột dạ.

Nghê Tử đứng lên nói: “Chị đưa em về.”

Trước khi đi, Kiểm Từ nói với Lê Tắc: “Anh chú, chú đẹp trai như anh trai của cháu vậy.”

Lê tắc: “Anh chú??”

Kiểm Từ: “Giống như chú lại giống như anh trai.”

Nghê Tử cười nói: “Em thật tài giỏi.”

...

...

Tình hình bên Kiểm Diệc cũng tương tự như bên kia, có đồ nướng nhưng không có bàn ghế, toàn bộ ngồi trên đất.

Lúc Nghê Tử dẫn Kiểm Từ lại đây, Hà Mục Dương cùng một bạn học khác đứng bên bếp nướng đồ nướng cho mọi người.

Trong đám người đang ngồi trò chuyện không có Kiểm Diệc, Nghê Tử nhìn sang chỗ khác nhưng không thấy cậu đâu.

Kiểm Từ chỉ vào phía trước nói: “Anh hai ở chỗ kia!”

Nghê Tử nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, bên kia ánh đèn mờ ảo, nhưng lại thấp thoáng hiện ra một bóng dáng cao lớn.

Kiểm Từ kéo cô chạy tới, chân ngắn nhỏ chạy đến vô cùng vui sướиɠ.

Trên miệng Kiểm Diệc ngậm điếu thuốc, quỳ một chân xuống, ngồi xổm bên cạnh toa xe ga sửa sang một chiếc ghế đẩu nhỏ, vừa nhìn là biết đó là ghế của Kiểm Từ.

Kiểm Từ đi qua, chỉ vào cậu cả kinh nói: “Anh hai, anh, anh, anh...”

Kêu “anh” nửa ngày cũng không nói được gì nữa.

Kiểm Diệc cũng không ngẩng đầu lên, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, bóp tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Anh... Anh hút thuốc!” Kiểm Từ cuối cùng cũng nói xong “Mẹ nói anh không được hút thuốc...”

“Ừ.” Kiểm Diệc ấn vào thành ghế để kiểm tra xem có chắc chắn không, sau đó nhìn lên, phát hiện có một người đang đứng phía sau Kiểm Từ, tầm mắt ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Nghê Tử.

Cậu nhìn cô nói: “Lại đây ngồi thử, xem có được chưa.”

Nghê Tử: “...??”

Kiểm Từ giơ tay đáp: “Dạ, em tới đây!”

Nghê Tử: “... ”

Kiểm Diệc chuyển ghế qua, lấy lon bia bên chân uống một ngụm.

Kiểm Từ ngồi xuống, vặn vẹo cái mông, cười nói: “Anh hai thật lợi hại, chị ơi, nhìn xem, cái ghế đã sửa rồi! Chị ơi, anh hai rất lợi hại phải không?”

Nghê Tử cười gượng một tiếng, nhìn người vẫn đang quỳ trên mặt đất, cậu đặt cánh tay phải lên đầu gối, trên tay cầm lon bia, ngẩng mặt lên, không chớp mắt nhìn cô đầy thâm ý...

“... ”

Nghê Tử tiếp tục nở một nụ cười tái nhợt yếu ướt, tính toán lừa dối qua đi.

Kiểm Từ đắm chìm trong chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, nhưng vẫn phân ra chú ý, hỏi lại: “ Chị ơi, anh hai rất lợi hại phải không?”

“... ”

Nghê Tử nói: “Lợi hại, vô cùng lợi hại.”

Sau cô khi nói xong, Kiểm Diệc quay mặt đi chỗ khác, bình tĩnh đứng dậy, bóp nát lon bia rỗng trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.

Kiểm Từ nói: “Anh hai, buổi tối ngủ trên ghế đẩu nhỏ được không?”

Nghê Tử nhìn kích thước của chiếc ghế đẩu nhỏ, có chút nghi ngờ về tính thực dụng của nó...

Kiểm Diệc nói: “Có thể.”

Nghê Tử kinh ngạc nhìn cậu, đây đúng là thao tác đầy khó tin?

“Tiểu Từ!” Hà Mục Dương ở đằng kia hét lên: “Bảo bối! Bắp của em anh nướng xong rồi, chạy nhanh lại đây!”

“Tới ngay!” Kiểm Từ đứng lên vỗ mông.

Nghê Tử: “Chị cũng...”

Kiểm Từ: “Chị ơi, giúp em trông cái ghế nhỏ, đừng để nó lại bị hư.”

“Em...” Nghê Tử mới vừa mở miệng, Kiểm Từ đã chạy.

Em có thể kêu anh trai em trông mà...

Không có nha đầu Kiểm Từ ở đây, cũng không có một đống giấy kiểm tra làm môi giới, dường như cô không bao nhiêu lần cùng cậu thuần túy đơn độc ở chung...

Điều khắc cốt minh tâm nhất, là đêm ở tòa nhà bỏ hoang kia.

Kiểm Diệc quay vào xe, để lại Nghê Tử đứng một mình trong bóng tối hỗn độn...

Nghê Tử nhìn thoáng qua cửa xe, bên trong sáng đèn.

Khi cô chuẩn bị đi, cậu lại xuống xe, thực tự nhiên đưa tay ra đưa một.. Quả đào??

Sau đó còn vô cùng tri kỷ đưa một con dao gọt hoa tới...

Thật là một khoảnh khắc kỳ diệu của một đời người.

Nghê Tử hơi sững sờ, một tay cầm quả đào, một tay cầm dao gọt hoa quả, cô... Hiện tại kông muốn ăn một hình ảnh thách thức như vậy vào lúc này.

Kiểm Diệc mang hai chiếc ghế từ bãi đậu xe đến, ngồi xuống trước, sau đó lấy điện thoại vạn năm bất biến của mình ra bắt đầu chơi Anipop.

Cô phát hiện hình thức mình cùng cậu ở chung, vĩnh viễn đều như vậy... Ừ, thật thần kỳ.

Nghê Tử không còn cách nào khác, đành ngồi xuống, duỗi chân móc thùng rác ra phía trước, sau đó bắt đầu dùng dao gọt hoa quả.

Cô chưa thử gọt hoa quả bằng loại dao gọt hoa quả này nên động tác không được nhanh nhẹn, quá trình diễn ra rất chậm.

Khoảng 2/3 vỏ của quả đào đã bị cắt bỏ, cô không để ý đến, cắn một miếng.

Khi cô định cắn miếng thứ hai, Kiểm Diệc nói: “Tớ cho cậu ăn?”

Nghê Tử liếc cậu một cái “... Hả?”

Kiểm Diệc nhìn thoáng qua quả đào bị cô cắn, nói: “Tớ muốn nhờ cậu gọt vỏ giùm thôi.”

Nghê Tử vừa ngạc nhiên vừa choáng váng “Không phải... Cho tớ sao?”

Như mọi khi, biểu cảm của Kiểm Diệc nhạt nhẽo đến lợi hại “Tớ nói cho cậu?”

Nghê Tử mấy lần mở miệng muốn nói, lại phát hiện chính mình không còn gì để nói.

“Nếu cậu không ngại...” Cô dùng dao gọt đẽo chỗ bị cắn, rồi đưa cho cậu.

Kiểm Diệc đối với hành động của cô cực kỳ không chú ý, nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vậy làm sao bây giờ?” Nghê Tử chợt thấy bất đắc dĩ: “Tại cậu lúc đầu không nói rõ.”

Cô nên nghĩ đến, Kiểm Diệc cũng có những lúc suy nghĩ không theo lẽ thường!

“Trên xe cậu hẳn vẫn còn nhỉ? Tớ sẽ gọt mọt cái khác cho cậu?”

“Không cần, chúng ta làm đơn giản một chút.”

Kiểm Diệc cầm con dao gọt hoa quả trên tay trực tiếp ném xuống đất, sau đó đưa điện thoại cho cô “Cầm.”

Nghê Tử bối rối, cũng không nghĩ nhiều, đem điện thoại cậu cầm trong tay, một tay cầm quả đào, một tay cầm điện thoại.

Kiểm Diệc nhìn cô một lúc, ánh mắt hơi trầm xuống, giống như ánh sáng trong veo trong đêm tối, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.

Đây là suy nghĩ của Nghê Tử trong lúc này.

Cậu dùng lòng bàn tay phải chống đỡ ghế của cô, cúi người xuống, Nghê Tử chỉ cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng ấm áp truyền đến, sau đó cô nhìn thấy Kiểm Diệc khẽ hé môi, hôn cô...

Lúc đầu có chút lạnh, xúc cảm mềm mại, sau đó lại rất nhanh, một làn sóng nhiệt từ môi cậu truyền đến.

Đầu lưỡi Kiểm Diệc liếʍ quá đôi môi cô, rồi buông ra.

Toàn bộ quá trình, Nghê Tử vẫn luôn trợn tròn mắt, nhìn cậu nghiêng mặt, sống mũi thẳng tắp đập vào mặt mình, đôi mắt khép hờ, môi mỏng khẽ mở...

Kiểm Diệc đưa tay cầm lấy quả đào trên tay, cúi xuống nhặt con dao gọt hoa quả rồi lên xe.

Nghê Tử sững sờ hồi lâu mới nhìn điện thoại trong tay.

Điện thoại của cậu vẫn nằm trong tay cô...*Hoài: 叔叔哥 – Thúc thúc ca là gì vậy mọi người cứu, mình dịch tạm là anh chú vậy.