Chương 25: Chiếc Khăn Tay

"Cảm thấy giống Cân Đẩu Vân" Nghê Tử tưởng tượng, sau đó nói: "Nhưng tớ thật sự cũng rất thích nó, khi còn nhỏ tớ cảm thấy đám mây đó rất đẹp."

Kiểm Diệc nghiêng người sang một bên như vậy, ánh mắt dừng ở ánh mắt của cô, cảm thấy ánh sáng dưới đáy mắt kia đặc biệt quyến rũ, thậm chí muốn tràn ra khiến người ta không thể dời mắt.

Không biết cậu quên nói chuyện, hay không muốn nói chuyện, dù sao cậu lâu lâu cậu cũng hãy im lặng như vậy, không quan tâm đến phản ứng của người khác, Nghê Tử biết điều này, cũng quen rồi.

Cậu thường làm ra vẻ mặt lãnh đạm, bất cần, đôi khi chỉ nhìn bạn thôi bạn cũng không biết lúc này anh ấy đang nghĩ gì, điều duy nhất chắc chắn là, ánh mắt kia không liên quan gì đến phong cảnh... Bởi vì trong ánh mắt cậu, không thể thấy được tình cảm thâm tình chân thành.

Nhưng Nghê Tử vẫn căng thẳng, quen với sự im lặng của cậu, nhưng không quen với ánh mắt cậu, nó khiến cô muốn tránh né.

Thản nhiên nhìn một cô gái như vậy, sao cậu có thể làm được?

Nghê Tử phá vỡ cục diện bế tắc "Tớ còn tưởng cậu cảm thấy hứng thú với những họa tiết mây, hóa ra là do tiểu Từ a" Cô nhìn cậu một cái, hỏi: "Vậy có thứ gì mà cậu đặc biệt yêu thích không?"

Kiểm Diệc: "..."

Nghê Tử: "Cậu thật sự không muốn nói chuyện sao, khuôn mặt của tớ làm cậu cảm thấy hứng thú à?"

Ánh mắt si ngốc nhìn chăm chú này nếu từ trên người người khác, cô nhất định sẽ hoài nghi người này đối với chính mình có ý đồ gì không, nhưng nếu là từ Kiểm Diệc...

Cô sẽ chỉ tự hỏi liệu đó có phải là sở thích đặc biệt của cậu hay không.

Trong mắt Nghê Tử, Kiểm Diệc chính là không cốc u lan [1], thiên sơn tuyết liên [2], tính tình cậu lạnh lùng, trong lòng không có phong hoa tuyết nguyệt [3], cái gì cũng không biết, tóm lại —— người này, khó hiểu phong tình.

[1] Không cốc u lan: Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã.

[2] Thiên sơn tuyết liên: Hoa sen cực hiếm của Tây Tạng, 7 năm mới nở 1 lần trên núi tuyết, giá 5 triệu/hoa.

[3] Phong hoa tuyết nguyệt: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên. Ở đây chỉ không có tình cảm, tình yêu ấy.

Kiểm Diệc nói: "Không."

Nghê Tử chậm rãi vỗ vào bệ cửa sổ với vẻ trầm ngâm "Vậy cậu có sở thích hoặc là đặc biệt am hiểu lĩnh vực nào đó không? Ngoại trừ việc học và đánh nhau."

Kiểm Diệc trả lời: "Không."

"Cậu có" Nghê Tử liệt kê từng cái một "Cậu có thể giúp tiểu Từ cột tóc, bơi lội, nấu ăn ngon, mẹ cậu là bác sĩ, cậu từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hẳn là hiểu một chút kiến thức y học, còn biết bốc thuốc."

"Những thứ đó có thể coi là sở thích sao?" Kiểm Diệc nghĩ, nói: "Vậy thì, tớ còn có thể đan khăn quàng cổ."

"Hả?" Nghê Tử giật mình "Có thể đan khăn quàng cổ? Kỹ năng sinh hoạt sao?"

Kiểm Diệc đêm nay có vẻ rất kiên nhẫn, có thể ở đây cùng cô tán gẫu, cậu cũng có chút bội phục bản thân "Vậy cậu biết làm gì?"

Nghê Tử "Ách ——" một tiếng, "Cái này, tớ có thể múa ba lê."

Vẻ mặt của Kiểm Diệc... Không có biểu hiện gì, phản ứng thờ ơ của cậu khiến Nghê Tử cảm thấy cậu tựa hồ không quan tâm, vì vậy cô lập tức nhấc chân một chân —— lên cao.

*Hình minh họa: Bên wordpress.

Nghê Tử một tay đỡ lấy chân, tay kia chống khung cửa sổ, hỏi: "... Cậu thấy thế nào?"

Có thể thấy cô đang rất vất vả mới có thể chống được.

Kiểm Diệc gật đầu "Vậy cậu rất lợi hại."

Nói xong cũng không đợi chân cô hạ xuống, cậu đã quay trở lại lớp học.

Nghê Tử hừ lạnh: "Lợi hại? Tớ còn lợi hại nhiều cái khác, tìm một cơ hội mang ra cho cậu thưởng thức."

"Làm gì đấy!! Làm gì đấy!!"

Đột nhiên có tiếng gầm truyền đến khiến Nghê Tử hoảng sợ,hai chân tự động khuỵu xuống, cô nhìn lên cầu thang, thấy thầy Tần đang đứng trước mặt, lá gan nháy mắt xẹp lép —— "Thầy... Sư phụ..."

Cô vốn dĩ muốn được gọi là thầy Tần, nhưng ánh mắt thầy ấy trừng lớn như tên lửa, có chút đáng sợ.

Thầy Tần hổ mặt đi tới "Tiết tự học buổi tối không ở trong lớp mà chạy ra làm gì? A? Giơ chân lên? Phòng học không đủ cho em giơ sao? Không đúng!! Trong phòng học cũng không thể giơ chân!!"

'Em ngồi lâu nên hơi mệt, ra ngoài hoạt động gân cốt chút..." Nghê Tử cầm lấy sách giáo khoa tiếng Anh đưa đến trước mặt thầy Tần "Thầy xem, em mang theo sách giáo khoa ra cùng, định vừa hoạt động vừa luyện nói, giáo viên tiếng Anh nói phát âm của em chưa chuẩn, em đang luyện tập."

Thầy Tần nhếch môi ngập ngừng nói: "Vậy em... Em luyện nói buổi sáng đi!"

Nghê Tử cười nói: "Buổi sáng mọi người cùng nhau đọc, không dễ vô."

Thầy Tần nhất thời nghẹn lời, nhíu mày nửa ngày, nói: "Vậy em... Đừng luyện lâu lắm, luyện vài câu rồi về lớp luyện đề đi."

Nghê Tử nhanh chóng gật đầu "Dạ, em biết rồi."

Thầy Tần nhìn cô hai cái "Đừng quá ồn ào ảnh hưởng đến học sinh khác."

"Em hiểu ạ" Nghê Tử cười tủm tỉm nói: "Thầy đi chậm một chút."

"Đi cái gì?" Lão Tần chỉ vào lớp học "Tôi đến tuần tra, không cần đi nhanh."

"Vậy thầy tiếp tục tuần tra đi ạ, chậm rãi đi, không nóng nảy."

"Tôi cũng không thể chậm rãi đi, có nhiều chuyện này cần phải làm, cả ngày rất bận rộn, còn phải suốt ngày để ý đám thanh niên thiếu nữ miệng còn hôi sữa như các cô cậu."

Nghê Tử: "..."

Thích làm gì thì làm đi.

Sau khi thầy Tần tuần xong lớp 7 liền qua lớp 6 đi một vòng, lúc đi ra thì Nghê Tử đã về phòng học.

...

...

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Nghê Tử thu dọn đồ đạc tính toán đi cùng Thầm Thư, Hà Mục Dương chạy tới, nhét cho cô một cái kẹo mυ"ŧ vị nho.

Nghê Tử cầm lấy cây kẹo mυ"ŧ, do dự hai giây, cũng không hỏi, gỡ giấy gói kẹo lấy kẹo nhét vào miệng.

Hà Mục Dươngthấy cô nói chuyện nhanh như vậy liền không chút do dự, nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Nghê Tử sửng sốt một chút, lấy cây kẹo trong miệng ra "Tỏ tình? Lấy số rồi xếp hàng đi."

Hà Mục Dương hai tay chống trên bàn của cô, vừa chống bàn sau lưng cô vừa nói: "Cậu có nhiều người theo đuổi như vậy sao? Có cần hạn chế số lượng không?"

Nghê Tử nhìn cậu ta một cái, búng hai ngón tay "Mạnh Bạch, nói cho cậu ta biết, người xếp hàng trước cậu ta ngày mai muốn tỏ tình với tớ là ai."

"Tuân lệnh!" Mạnh Bạch mở sách giáo khoa toán học của mình ra, giả mô giả thức nhìn: "Ngày mai có những người sau: Cẩu Đản tiên sinh ở thôn Đông, Vương Thiết Ngưu vào thôn làm được hai ngày, ủy ban thôn Lưu, trưởng thôn Triệu Đại Cương, còn có Ngô Cương ở cổng Quảng Hàn Cung... Chặt cây nguyệt quế... Rìu tiên sinh."

Hà Mục Dương nói: "Thật lợi hại, giá trị nhất chính là cái rìu của Ngô Cương đúng không?"

Nghê Tử gõ bàn "Mạnh Bạch, lần sau đổi một nhóm người thành một nhóm nhân sự cao cấp."

Mạnh Bạch đến gần nói: "Ngài muốn trở thành tổng tài bá đạo sao, hay thị trưởng tà mị, hoặc là vương tử lãnh khốc? Hay học bá cao lãnh? Một ông trùm dầu mỏ với giá trị tài sản hơn 100 triệu? Một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn lại phúc hắc ôn nhu trong thế giới ngầm..."

"Được rồi đừng nói nữa." Nghê Tử giơ tay cắt ngang lời nói khiến người ta choáng váng hít thở không thông cảm thấy thẹn đến cực điểm.

Hà Mục Dương nghe thấy não mình đau nhói, nhịn không được mắng "Mẹ nó... Cái quỷ gì vậy... Tớ không..."

Thầm Thư người vẫn luôn giữ im lặng, phiên dịch câu nói của Hà Mục Dương: "Có xã hội đen, nhưng cậu không dám đồng ý."

Hà Mục Dương nặng nề gật đầu "Đúng vậy! Chính là như vậy, loại ngưu bức [4] này cũng không thể gật bừa đồng ý!"

[4] Ngưu Bức gọi tắt là Ngưu B chỉ những người thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện.

...

Hà Mục Dương tìm Nghê Tử thật sự có việc.

Nghê Tử cũng không cùng cậu ta đùa giỡn, thu dọn đồ đạc, cầm sách giáo khoa đứng lên, nói: "Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Hà Mục Dương bỗng nhiên có chút xấu hổ mở miệng "Hay là chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi?"

"..."

Nghê Tử bị cậu ta kéo về phía trước, cô quay đầu nhìn thoáng qua Kiểm Diệc.

Đây là kiểu kết hợp gì? Nói gì mà cần có ba người?

Thật ra Kiểm Diệc định quay trở lại ký túc xá, bởi vì phương hướng giống nhau, nên có vẻ như đi theo họ.

Khi đi ngang qua sân thể dục, Hà Mục Dương vỗ vỗ Kiểm Dịch, nói: "Cậu đợi ở đây, tớ cùng cậu ấy nói chuyện một chút."

Kiểm Diệc... Vốn định rời đi, nếu đã như vậy, thì cậu cũng liền thuận thế ở lại, đứng ở cách bọn họ mười mét chờ.

Nghê Tử dọc đường đi đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hà Mục Dương, buổi tối dẫn cô ra sân thể dục, không thể không nghi ngờ ý đồ của cậu ta.

Hà Mục Dương dừng trước bật thang cột cờ, nói: "À, tớ có chuyện muốn nói..."

"Nói thẳng đi." Nghê Tử lui lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng rất rõ ràng.

"Kiểm Diệc ở đàng kia" Hà Mục Dương chỉ vào phía sau cô "Cậu sợ cái gì?"

Nghê Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nói: "Nói không chừng hai người đang hợp mưu..."

"Âm mưu với ai cũng không có âm mưu với cậu, được chưa?" Hà Mục Dương ngồi xuống bậc thang, nhìn cô đang đứng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh "Ngồi xuống đi."

"Không ngồi, có việc gì còn chạy nhanh được." Nghê Tử còn muốn về tắm rửa, cho nên liền thiếu kiên nhẫn, nếu không phải bận tâm đến hình tượng thục nữ cô ngụy trang bên ngoài, cô sẽ không kiên nhẫn run chân một cái.

Hà Mục Dương hắng giọng, vò đầu bứt tóc, rồi lại đá vào chân mình...

Nghê Tử: "..."

Cậu ta nói: "Tớ chỉ muốn hỏi một chút chuyện về Văn Vọng."

Sự kiên nhẫn của Nghê Tử ngay lập tức bốc hơi khi nghe đến tên Văn Vọng "Văn Vọng làm sao vậy?"

"Chị ấy là hàng xóm của cậu?" Hà Mục Dương hỏi.

"Đã mười năm rồi." Nghê Tử nhéo ngón tay, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nhéo hai cái cô đã từ bỏ.

Hà Mục Dương tiếp tục hỏi: "Cậu có thân với chị ấy không?"

Nghê Tử yên lặng nhìn cậu ta hai giây "Thân, mời nói trọng điểm, cảm ơn."

"Được rồi!" Hà Mục Dương nghiêm mặt đứng lên nói: "Cuối tuần này giúp tớ rủ chị ấy đi chơi, tớ sẽ mời hai người ăn cơm."

"..." Nghê Tử híp mắt nghiêm túc xem xét, hỏi: "Cậu còn kẹo không?"

Hà Mục Dương sờ sờ túi "Không có, tớ mua hai cây, cho cậu một cây, Kiểm Diệc một cây."

Nghê Tử ghét bỏ cậu ta "Thái độ làm việc của cậu không được."

"Sau khi thành công tớ sẽ tặng cho cậu một rương làm thù lao." Để thể hiện sự chân thành của mình, Hà Mục Dương giơ tay thề.

"Để rớ nói cho cậu biết" Nghê Tử thật sự có chút không đành lòng nói, "Văn Vọng là hoa đã có chủ."

Hà Mục Dương không phản ứng gì "... Cái gì? Cậu nói cái gì?"

Nghê Tử cầm sách giáo khoa, âm thầm thở dài "Không những là hoa đã có chủ, còn lớn tuổi hơn cậu..." Cô bẻ ngón tay lung tung một hồi, nói: "Ba bốn năm sáu bảy tuổi."

"Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?"

"Chị ấy tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, cậu tự tính đi."

Hà Mục Dương mở miệng muốn nói, rồi ngậm lại, lại mở ra: "Không phải, đây không phải là trọng điểm."

Nghê Tử gật đầu nói: "Cả thế giới ai cũng có bạn trai."

Kiểm Diệc nhìn,hai người không biết đang nói chuyện gì sau đó cậu thấy Hà Mục Dương như chịu đả kích lớn, quay đầu bỏ chạy, bóng lưng chạy trong màn đêm, thương tâm muốn chết.

Nghê Tử im lặng đứng nhìn.

Kiểm Diệc đi tới, nhìn bóng người khuất dần trong góc, hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy?"

Nghê Tử lắc đầu, thật sự không đành lòng, quay đầu nhìn thấy trên tay Kiểm Diệc cầm một viên cây kẹo mυ"ŧ, cô nặng nề thở dài, vươn tay cầm lấy cây kẹo, da mặt dày mở giấy gói kẹo ra...

Kiểm Diệc: "..."

Nghê Tử đút vào miệng, mơ hồ nói: "Trở về an ủi cậu ấy cho tốt."

Kiểm Diệc nhìn má phải đang ngậm kẹo của cô, quả thực buồn cười vô cùng.

Nghê Tử chú ý tới ánh mắt của cậu, vì vậy liền lấy kẹo ra "Một cây kẹo mυ"ŧ chỉ có 5 mao tiền thôi mà? Cậu lại không ăn, cũng phải nghĩ đến tậm trạng của cây kẹo mυ"ŧ chứ?"

Nói một đống chuyện vớ vẩn, Kiểm Diệc không muốn nghe thêm nữa, quay người lại, để lại cho Nghê Tử một bóng lưng.

...