Chương 24: Chiếc Khăn Tay

Lúc Kiểm Diệc im lặng thì có thể im lặng suốt đoạn đường, Nghê Tử đi cùng cậu thực sự cảm thấy rất buồn chán, không được tự nhiên, hơn nữa cậu còn cầm điện thoại chơi game.

Nghê Tử đi hai bước liền đưa mắt nhìn cậu một cái, nhìn đến nỗi cô không thể đi đường tốt được.

Kiểm Diệc ngẩng mặt lên, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô "Cậu đi được không đấy?"

Vẻ vô tội và bất lực của Nghê Tử chiếm một nửa khuôn mặt cô "Đương nhiên là được."

"Vậy cậu nhìn tớ làm gì?" Kiểm Diệc dừng bước, nhìn sườn mặt cô.

"Tớ sợ cậu bị ngã" Nghê Tử chỉ tay về phía mặt đường "Cậu xem trên mặt đất toàn đá và cành cây, tớ định hỏi cậu, cậu đi được không? Đi đường còn chơi game làm gì? Này mẹ tớ thấy, bà ấy..."

Kiểm Diệc im lặng chờ cô nói tiếp, nhưng cô bỗng nhiên không lên tiếng "Cô ấy có thể làm gì?"

"Bà ấy sẽ không quan tâm cậu là ai, nhất định sẽ dạy dỗ cậu." Nghê Tử tiến lên hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Nếu trên đường không có tiểu Từ dắt cậu, cậu cũng không sợ nguy hiểm gì sao?"

"Mặc cho số phận." Kiểm Diệc giọng điệu nhẹ nhàng, nghe không phân biệt được thật giả.

Ở cổng trường đang có sao đỏ đứng làm nhiệm vụ, một nam một nữ.

Bởi vì đưa Kiểm Từ đến trường học nên mất chút thời gian, hiện tại đã là cao điểm của trường học.

Đa số học sinh không ở lại trường là học sinh năm nhất cấp 3, một nửa là năm 2 cấp 3 và hầu hết năm 3 chọn ở lại, dù sao về chỗ ở, trong trường A không có yêu cầu bắt buộc gì, vì vậy bạn có thể thoải mái lựa chọn.

Sau khi bước vào cổng trường, Nghê Tử cùng Kiểm Diệc vẫn duy trì khoảng cách rất... Lịch sự và xa cách.

Kiểm Diệc cất điện thoại, vừa quay đầu sang thì không thấy người, nhìn lại phía sau thi thấy Nghê Tử đang đi theo phía sau cậu.

Nghê Tử mắt nhìn thẳng, dưới mi mắt cậu, yên lặng lướt qua, rồi rời đi.

Kiểm Diệc nhìn một lúc, rồi chậm rãi đi theo, dọc theo đường đi vẫn duy trì đội hình một trước một sau.

Lúc lên cầu thang cũng vậy, sau khi Nghê Tử đi lên thì gặp phải Mạnh Bạch.

Cô nàng vừa từ nhà vệ sinh đi ra, thấy hai người một trước một sau, vì thế dừng lại, cau mày, phát giác mọi chuyện không hề đơn giản, vội vàng chạy tới kéo Nghê Tử vào nhà vệ sinh.

Vẻ mặt của Mạnh Bạch vô cùng giống ba cô sáu bà* "Cậu và Kiểm Diệc đi học cùng?"

*Tam cô lục bà; ba cô sáu bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo.

Nghê Tử rất bình tĩnh trả lời "Tớ gặp cậu ấy trên đường."

Cô nói xong định rời đi, lại bị Mạnh Bạch kéo lại "Tớ còn chưa hỏi xong

Nghê Tử đành phải bịt mũi nói: "Cậu nhất định phải hỏi trong nhà vệ sinh sao?"

Mùi hôi trong nhà vệ sinh dễ gây chảy nước mắt cho những người vừa ăn sáng xong.

Mạnh Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Bên ngoài chỗ nào cũng có lỗ tai, nói chuyện trong nhà vệ sinh mới an toàn."

Nghê Tử chỉ vào một trong những cửa phòng vệ sinh đang đóng, Mạnh Bạch nháy mắt liền im lặng.

Cửa phòng vệ sinh từ từ mở ra, một gương mặt tươi cười bát quái lộ ra "Cậu thật sự cùng Kiểm Diệc đi học?"

Nghê Tử nhắc lại: "Trên đường, gặp nhau, tớ đi phía trước, cậu ấy ở phía sau, khoảng cách rất xa, quan hệ trong sạch."

...

...

Trời xanh, mây trắng, giữa các bạn học sống chan hòa hòa thuận, tiếng chuông vào lớp khiến người ta rộn ràng.

Thời điểm Nghê Tử nghe thấy tiếng chuông, trong lòng thầm gào thét, chạy ra khỏi nhà vệ sinh, phóng thẳng về phía cửa lớp, vừa chạy vào cửa phòng học liền bị một cây thước chặn lại.

Thầy Tần dùng thước chỉ vào cô, chậm rãi đuổi cô ra hành lang "Đến muộn! dùng thước chỉ vào còn đến muộn!"

Nghê Tử chậm rãi lui về phiá hành lang "Em đến lâu rồi, vừa mới đi vệ sinh."

"Đi vệ sinh?" Thầy Tần híp mắt, hai mắt phóng ra trí tuệ "Không thể cất cặp rồi đi hay sao?"

"Em..." Nghê Tử khẽ cắn môi, nói: "Tại gấp quá ạ."

"Làm sao lại gấp? A? Không đợi được nên đeo luôn cặp sao?" Thầy Tần cầm lấy thước gõ vào lòng bàn tay mình, nhất thời kích động gõ đau, quơ tay vài cái.

Nghê Tử trầm mặc ba giây tỏ vẻ không nói nên lời, sau đó nói: "Rất gấp ạ."

Thầy Tần cầm thước lắc vài cái "Đến muộn là đến muộn!! Đừng viện cớ!"

"Không phải viện cớ" Nghê Tử cảm thấy bản thân ở trước mặt thầy Tần đều phải chịu ủy khuất "Hôm qua em bị sốt, uống hơi nhiều nước."

Thầy Tần sửng sốt một chút, hừ lạnh: "Hôm qua nước uống hôm nay mới đi vệ sinh? Em cũng giỏi chịu đựng đấy."

Nghê Tử khóe miệng giật giật, nói: "... Không phải, là sáng nay em uống nhiều quá nước."

Thầy Tần chống lưng thở dài, nói: "Được rồi được rồi, không có lần sau, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi, học hành cho tốt, phấn đấu đột phá."

Nghê Tử siết chặt quai cặp, gật đầu đáp: "... Em hứa."

Lão Tần chỉ vào cửa "Vào đi."

Nghê Tử vừa ngồi vào chỗ của mình, Mạnh Bạch mới chậm rãi trở lại phòng học.

Cô nàng vừa ngồi xuống liền hỏi: "Bị thầy Tần bắt chưa?"

Nghê Tử quay đầu lại, gật đầu, lại quay trở về, cầm sách giáo khoa tiếng Anh, bắt đầu nhẩm từ vựng.

Một vài tiết là tiết tiếng Anh, Nghê Tử vẫn rất nghiêm túc, ngữ pháp cô nghe được như lọt vào trong sương mù, cái hiểu cái không, cho nên cô chuyên tấn công từ vựng cơ bản để có thể ứng phó kỳ thi.

Khi được gọi lên để viết từ vựng, cơ bản cô có thể làm được —— nhẹ nhàng ra trận, viết thẳng, hoàn thành nhiệm vụ, hoa lệ xoay người, sau đó trở về trong niềm hân hoan.

Cô vừa ngồi xuống, liền nói: "Thế nào? Xin mời chỉ giáo."

Thầm Thư nhìn bảng đen chi chít chữ, hàm súc chỉ ra: "Chậc chậc... Khuynh quốc khuynh thành, tư thế mê hoặc."

Nghê Tử vuốt cằm suy nghĩ, nói: "Đây là khen tớ sao? Lời nói như tớ tự khen mình vậy."

Mạnh Bạch thò qua nói: "Khen cậu viết nguệch ngoạc sao?"

Nghê Tử cũng không quay đầu lại, đẩy ra cô nàng ra xa —— "Mất hứng điêu dân."

Tiết tiếng Anh sắp kết thúc, Nghê Tử đã học thuộc hết những từ cần ghi nhớ, sau đó lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cố trợn to hai mắt để tỉnh táo.

Chuông tan học đột ngột vang lên, cô bàng hoàng nên tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Tiếng chuông tan học chính là phúc âm.

Nghê Tử mới đứng dậy khỏi vị trí, một bóng người vụt qua khiến cô sợ hãi.

"..."

Mạnh Bạch kéo cô lại, thì thào nói: "Quan hệ của cậu và Kiểm Diệc có thực sự ngây thơ như cậu đã nói không? Lúc này vẫn cần phải nghiên cứu." Cô nàng đẩy mắt kính không tồn tại, đôi mắt nở rộ ánh sáng bát quái.

Nghê Tử ôm trán, nói: "Sao cậu lại quan tâm quân hệ của tớ và Kiểm Diệc như vậy?"

Mạnh Bạch ậm ừ nhếch mép cười hai cái, bẻ ngón tay: "Một là cậu cùng em của Kiểm Diệc có vẻ rất thân, hai là cậu và Kiểm Diệc ở gần nhau, ba là trước kỳ kiểm tra hàng tháng vào tuần trước cậu và Kiểm Diệc đột nhiên rất thân, bốn là sáng hôm nay cậu đi học cùng Kiểm Diệc."

Nói xong, cô nàng lại đẩy cái kính không tồn tại lên, ánh mắt sắc bén.

Nghê Tử vẻ mặt trầm tư, bỗng nhiên xoay người, đưa điện thoại ghé sát tai nói: "Alo, có phải bác sĩ Triệu không ạ? Chỗ cháu có một bệnh nhân tâm thần, cháu muốn đặt một giường cho cô ấy, cô ấy họ Mạnh."

Mạnh Bạch: "..."

...

Cả ngày hôm nay, Mạnh Bạch luôn nhìn chằm chằm cô, cô đi vệ sinh cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Tiết tự học buổi tối, Nghê Tử cầm sách giáo khoa ném lên bàn nói: "Mạnh Bạch, nếu cậu còn nhìn tớ như vậy, tớ sẽ tố cáo cậu quấy rối tìиɧ ɖu͙©!!"

Cô hét lên như vậy, đánh thức Hà Mục Dương đang ngủ ở tổ bên cạnh.

Mạnh Bạch rũ lông mày, nặng nề thở dài: "Thẹn quá hóa giận!"

Nghê Tử... Đành phải cầm sách giáo khoa tiếng Anh, hất tóc rồi đi ra cửa phòng học.

Nếu không thể đứng vững, thì cô chọn lùi một bước, trời cao biển rộng.

Vừa bước ra cô đã đυ.ng phải Kiểm Diệc, suýt chút nữa đúng phải cậu vì đi nhanh không nhìn đường, may mà cô dừng lại kịp lúc, đầu óc nhất thời trống rỗng, mở miệng nói —— "Cậu tìm tớ có việc gì?"

Kiểm Diệc nhìn cô, mím môi im lặng một lúc.

Nghê Tử đột nhiên phản ứng lại, che miệng lại, năm chữ đó thực là rung động đến tâm can, dư âm còn quanh quẩn bên tai ba ngày, khiến cô thật lâu không nói nên lời, trong lòng cảm thấy phi thường xấu hổ... ( Câu của Nghê Tử đúng thật là có 5 chữ 你找我有事 nhưng dịch tiếng việt nó thành 6 chữ rồi, nên mình vẫn để là 5 chữ nhé.)

Cả hai nhìn nhau không nói gì.

Hà Mục Dương cũng đi ra cửa, vừa nhìn thấy Kiểm Diệc, theo bản năng cũng hỏi: "Cậu tìm tớ sao? Có chuyện gì à?"

Nghê Tử: "..."

Đây là tổ chức một nhóm đến từ làm đa tình sao?

Với vẻ mặt Kiểm Diệc vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Đi ngang qua."

Cậu vừa đi qua, định đi vệ sinh.

Hà Mục Dương cũng đi vệ sinh, vì thế đi qua, hắc hắ cười khoác vai Kiểm Diệc.

Trong nhà vệ sinh, Hà Mục Dương theo sát sau lưng Kiểm Diệc hỏi: "Đêm đó, cậu và Nghê Tử trai đơn gái chiếc, thật sự không phát sinh gì sao?"

Kiểm Diệc dừng bước, nghiêng đầu nhìn "Lăn xa một chút, tớ muốn đi vệ sinh."

Hà Mục Dương "Sách" một tiếng, nói: "Quái lạ! Cậu đi còn tớ không đi sao?"

Kiểm Diệc nhìn cậu ta nở một nụ cười không giải thích được: "Loại chuyện này thật sự có thể."

"Ồ" Hà Mục Dương đưa tay sờ mép quần, cố gắng cởi ra, nói: "Lại đây, cởϊ qυầи ra xem, mở to mắt nhìn tiểu đệ."

"Không lấy ra" Kiểm Diệc không nhanh không chậm nói: "Không biết xấu hổ."

...

Nghê Tử đi ra để tránh sự quấy rối của Mạnh Bạch, cho nên cô vừa rồi định cuốn sách giáo khoa tiếng Anh học lại từ vựng, nhân tiện hít thở không khí trong lành.

Trong phòng học có quá nhiều người, hơi thở tất cả đều lẫn vô khí CO2.

Nghê Tử đứng ở hành lang tựa lưng vào cửa sổ, ngẩn người nhìn nhà vệ sinh.

Thật muốn biết cô và Kiểm Diệc có quan hệ gì...

So sánh những người khác với cô, trên thực tế, họ chỉ thiếu Kiểm Từ mà thôi.

Bên kia Kiểm Diệc vừa đi ra, mắt cô đột nhiên chuyển sang cổ tay phải của cậu.

Kiểm Diệc chậm rãi đi qua cô, thấy cô hình như có chuyện muốn nói.

Nghê Tử quả thật có điều muốn nói, nhưng vừa mở miệng liền hối hận, lại im lặng, cậu dừng lại, nghiêng người nhìn cô.

Cô chỉ khẽ mở miệng, nhưng hành động nhỏ này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của cậu, sau đó...

Hà Mục Dương đứng ở cửa đợi rất lâu, muốn xem hai người này đang xảy ra chuyện quái quỷ gì, Kiểm Diệc nhìn sang, hất cằm ra hiệu cho cậu ta nhanh cút đi.

Bát quái không được, đành phải tìm cơ hội khác.

Kiểm Diệc quay đầu lại chờ cô tiếp tục, chỉ thấy cô cư nhiên thất thần.

Cậu nhắc nhở: "Muốn nói cái gì?"

Nghê Tử ngẩn ra, gió làm khô mắt, chớp chớp mắt hỏi: "Vết thương của cậu đã lành chưa?"

Kiểm Diệc lấy tay phải ra khỏi túi, đưa nó đến trước mắt cô "Cũng sắp khỏi rồi."

Cô chỉ vào chiếc khăn vuông buộc trên cổ tay cậu "Hình như cậu rất thích họa tiết này."

"Tiểu Từ cảm thấy đẹp" Cậu cho tay vào túi lại, nói: "Em ấy nói giống Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, cảm thấy rất thích nó."

"Lúc đầu tớ cũng cảm thấy như vậy" Nghê Tử ánh mắt trong veo, nụ cười nhàn nhạt ánh lên tia sáng "Tớ còn hỏi một chút, nghe nói biểu tượng đám mây này có ngụ ý cát tường."

Kiểm Diệc: "Cảm thấy gì?"

Nghê Tử: "Cái gì?"

"Cảm thấy giống Cân Đẩu Vân, hay là ——" Cậu trầm ngâm, ngước mắt lên nhìn mặt cô "Cảm thấy thích?"

"..."

Chỉ cần cậu không lãnh đạm như vậy và không cần nói chuyện có ẩn ý, thì với tính cách của cô có thể dễ dàng cùng cậu chuyện trò vui vẻ.