Chương 2: Bánh bèo giả mạo

"Á!"

Đỗ Đăng Khoa tóm lấy cổ áo Trần Phong Linh chỉ bằng một tay.

Phong Linh giật mình hét lên, còn định quay lại dùng ba lô đập vào đầu kẻ nào dám tóm cổ mình. Ba lô vừa đưa lên đã thấy trước mặt là tên "lưu manh mang cái tên tri thức" ban nãy.

"Cậu bị điên à? Bỏ ra!" Trần Phong Linh quên luôn phải diễn vai bánh bèo mít ướt.

Mặc dù vùng vẫy nhưng sức của cô nàng chẳng bõ bèn gì so với hắn ta.

"Bắt quả tang đi trễ nhé!"

"Bỏ ra!"

Hai người đang giằng co thì có một tiếng quát đầy uy lực phát ra từ vị trí thầy giám thị:

"Hai em đang làm cái gì ở đây?"

Rồi chưa kịp chờ thầy nói gì thêm, ai kia đã vội chấp hai tay xoa xoa năn nỉ thầy giám thị với gương mặt hết sức tha thiết:

"Thầy ơi! Em sắp phải làm bài kiểm tra Toán rồi, thầy ơi tha cho em lần này!"

Thầy chưa kịp trả lời thì Đỗ Đăng Khoa đứng bên cạnh đã nhanh nhảu:

"Em cũng thế."

Phong Linh quay sang ngỡ ngàng:

"Cậu đừng có xạo! Cậu có chung lớp với tôi đâu mà" cũng thế "?"

"Cậu kiểm tra toán, tôi kiểm tra môn anh." Hắn nhún vai đáp.

Mỗi lần thấy học trò họ Đỗ là thấy phiền, thầy Hưng bực bội gắt lên:

"Các cô các cậu lúc nào cũng lý do lý trấu. Miễn trình bày! Mỗi em bị trừ 50 điểm tác phong. Lại thêm tội gây rối trật tự, phạt đứng 30 phút!"

Phong Linh nghe như sét đánh ngang tai, tiếp tục năn nỉ:

"Thầy ơi! Em làm bài kiểm tra xong, em quay lại chịu phạt đứng được không ạ? Huhu!"

"Em còn nhiều lời thì trừ tiếp 30 điểm, phạt đứng thêm 15 phút."

Kết quả, cả hai vừa bị mất điểm rèn luyện, còn phải chịu phạt đứng đưa hai tay lên trời trước cửa phòng giáo vụ.

Đỗ Đăng Khoa dường như không có phản ứng gì đặc biệt, còn chả thèm đưa tay lên cho mỏi, "ngoan ngoãn" chịu đứng phạt thì các thầy cô cũng đỡ phiền lắm rồi.

Trước đó thì giả khóc, nhưng hiện tại thì khóc không thành tiếng, Trần Phong Linh vừa tức vừa ức nên len lén lườm họ Đỗ muốn rách mắt, tuy nhiên không dám chống đối công khai, cô vẫn không bị rớt não mà đi ghẹo tên điên này.

"Lườm cái gì mà lườm? Oan lắm à?" Họ Đỗ nhếch môi.

"Tôi không có thù oán gì với cậu.." Phong Linh nói lí nhí.

"Cô em giả nai cũng giỏi đấy."

"Giả.. cái gì cơ?" Cô làm bộ lắp bắp.

"Muốn thử xem cô em có khóc lóc năn nỉ thầy giám thị không ý mà. Ơ sao lại không khóc nhỉ?" Đỗ Đăng Khoa trưng ra cái vẻ bất ngờ hết sức phô trương, làm cho người khác chỉ có mong muốn phang cái ba lô vào mặt hắn ta.

Cái tên điên này!

Trần Phong Linh chửi thề trong bụng khi nghĩ đến bài kiểm tra sẽ bị 0 điểm sắp tới, đã vậy còn vớ phải cái tên chuyên đi bắt nạt bạn học này nữa, ôi sao mà xui!

Thở dài thườn thượt.

Bây giờ phải làm thế nào?

Lén nhìn người bên cạnh, thấy hắn ta rất thong dong, chả có vẻ gì là buồn bực hay khó chịu khi bị phạt.

"Phong Linh là cái chuông gió hả?" Đỗ Đăng Khoa nhướng mày hỏi.

Trần Phong Linh nhìn qua, mất vài giây để hiểu hắn muốn hỏi gì.

"Phong Linh đúng là cái chuông gió, nhưng tên tôi không có nghĩa là chuông gió, mà là hoa phong linh."

"Không biết."

"Không biết thì google!" Cô quay đi.

Tuy không nhìn nhưng tai cô cũng thính nghe được cái phì cười nhẹ của hắn, chắc là một bên miệng cũng đang nhếch lên đấy.

"Có bạn trai chưa?" Đỗ Đăng Khoa đột ngột đổi chủ đề.

"Có rồi." Cô nàng nói dối không chớp mắt.

Hắn ta lại cười, tự nhiên thấy hứng thú, mặt dày hỏi tiếp:

"Cô em có muốn làm bạn gái của anh không?"

"Đã bảo tôi có bạn trai rồi mà."

Đỗ Đăng Khoa lại cười ha hả, vừa định tiếp tục thì có tiếng cắt nói cắt ngang.

"Phong Linh?"

Cả hai quay sang, thì ra là Trương Thiên Minh đang lên phòng giáo viên lấy đề kiểm tra giúp cô giáo.

"Sao cậu lại đứng đây?"

Phong Linh như bắt được cái phao cứu mạng, cảm động muốn khóc:

"Lớp trưởng ơi! Cứu mình với! Mình đi trễ bị thầy Hưng phạt! Cậu xin giúp mình được không? Sắp tới giờ kiểm tra rồi."

Thiên Minh là người thông minh, nhìn qua là biết tình hình, trấn an cô nàng vài câu thì đi vào phòng giáo viên, trước khi rời khỏi, ánh mắt còn vô tình lướt qua Đỗ Đăng Khoa đang đứng đó nhìn mình chằm chằm.

"Bạn trai đấy à?" Đỗ Đăng Khoa lên tiếng hỏi, mắt vẫn dán vào Trương Thiên Minh đang đi cho đến khi cậu ta khuất sau cánh cửa.

"Không phải, à phải, à không phải."

Cô phủ nhận theo phản xạ, lại định thừa nhận để cắt đuôi tên này vì nhận ra hình như hắn ta có chút hứng thú với mình, nhưng nhớ lại hắn ta chả ngán ai ở cái trường này, nên sợ vì mình mà mang rắc rối đến cho lớp trưởng thì lại tiếp tục phủ nhận.

"Ha ha!" Hắn ta lại bật cười trước cái mặt bối rối của cô nhóc trước mặt.

Thiên Minh trở ra cùng xấp đề kiểm tra trên tay.

"Đi thôi! Mình đã xin phép thầy là chúng ta cần làm bài kiểm tra rồi."

"Cảm ơn cậu!"

Trần Phong Linh mừng rỡ, nhanh chóng mang ba lô đi theo Thiên Minh về lớp. Nhưng đi được vài bước liền khựng lại, khều khều anh chàng lớp trưởng:

"Cậu ta.. thì sao?" Cả hai cùng chịu phạt, dù chính hắn hại cô bị phạt, nhưng dẫu sao thì cũng do mình sai, với lại cô không muốn kết thêm thù oán với hắn chút nào.

Thiên Minh dự định bỏ qua, nhưng Phong Linh lại hỏi nên mới giả bộ nhớ ra, quay lại:

"À quên! Thầy Hưng bảo cậu về lớp luôn đi!"

Đỗ Đăng Khoa nhếch lông mày, nhìn theo bóng lưng hai người vội vàng rời khỏi.

Sau tiết kiểm tra.

"Cậu làm bài được không? Linh?" Diệp Chi quay xuống hỏi Phong Linh đang nằm thở phào trên bàn vì cuối cùng cũng hoàn thành xong bài kiểm tra.

"Tạm ổn! Câu cuối cùng mình không làm kịp." Phong Linh trả lời nhưng không buồn ngẩng đầu lên.

Diệp Chi đang cầm gương chỉnh lại mái tóc, chợt nghĩ đến một điều gì đó, cô lại quay xuống, thì thầm, nói nhỏ rủ rê:

"Tối nay đi xả hơi không?"

"Mình hết tiền rồi."

"Tiền bạc không thành vấn đề! Đi với mình đi!"

"Sao cậu không rủ An với Quỳnh ý!"

"Mình mà rủ không khéo còn bị mắng thêm ý." Diệp Chi trề môi.

"Để suy nghĩ!"

"Đi đi mà!"

"..."

"Đi mà Trần Phong Linh yêu dấu của mình!"

Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn cô bạn:

"Cậu có làm bài được không mà hào hứng thế?"

"Mình cũng không biết nữa, tất cả đều dựa vào ý trời đi."

"Nhỏ này.." Bó tay.

"Tối đi nhé? Ngày mai là chủ nhật mà! Nhé!"

"Được rồi được rồi.." Phong Linh uể oải trả lời cho vừa lòng cô bạn, nếu không lại cứ mè nheo cho tới khi đạt được mục đích thì thôi.

Diệp Chi vui vẻ quay lên, Phong Linh lại nằm úp mặt xuống bàn, nhưng tai loáng thoáng nghe tiếng ở bên dưới lớp, cô quay xuống..

"Minh có làm được câu cuối không?" Là tiếng của Hải Quỳnh.

"Được. Nhưng mình không biết có đúng không vì câu này khó thật." Trương Thiên Minh lắc đầu mỉm cười trả lời.

"Mình ra đáp án là 37. Cậu thì sao?"

"Mình cũng thế. Hy vọng chúng ta đều làm đúng."

Trương Thiên Minh đột ngột đổi hướng khi thấy có ai đó đang nhìn:

"Phong Linh làm bài được không?"

Phong Linh giật mình một chút, sau đó cười nghệch ra:

"À, mình bỏ câu cuối."

"Cậu không hiểu à? Có cần mình giảng lại không?" Cậu ta vẫn nhiệt tình.

"Không dám phiền cậu đâu, mình nhờ Hải Quỳnh cũng được, hì hì. À! Cảm ơn cậu chuyện hôm nay nhé!"

"Không có gì. Lần sau nếu có gì khó cứ gọi cho mình!"

Trần Phong Linh chỉ mỉm cười đáp lại rồi quay lên, không nói thêm.

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Hải Quỳnh thích lớp trưởng. Thiên Minh vừa đẹp trai lại học giỏi, còn tốt bụng, làm lớp trưởng, ấn tượng trong mắt mọi người từ bạn bè đến thầy cô đều rất tốt, người con trai như vậy.. ai mà không thích chứ.

An Vũ ngồi bàn cuối chứng kiến tất cả, hết đưa mắt nhìn Phong Linh lại nhìn qua Hải Quỳnh, rồi nhìn lên Diệp Chi đang cầm gương tô lại son dưỡng môi..

Ai cũng vô tư như nhỏ này thì tốt biết mấy.

Cô nàng chép miệng, đánh mắt ra ngoài cửa sổ.

* * *

Trịnh Quang Anh xuất hiện trước của quán bar X, đây là cuộc hẹn đầu tiên với thằng bạn thân sau khi về nước.

Vừa bước vào là một không gian ồn ào nhộn nhịp, nhạc xập xình, những bạn trẻ còn đang nhún nhảy theo điệu nhạc trên sàn.

Quang Anh đưa mắt nhìn quanh trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo chớp tắt để tìm thằng bạn. Đang loay hoay thì bỗng có người vỗ vai, anh liền quay lại.

Thằng bạn của anh tay đang ôm một cô gái cười phớ lớ, nói chuyện gần như hét vào tai:

"Mày đến muộn thế?"

"Kẹt xe!" Anh nhíu mày phun ra hai chữ.

Quốc Hải buông cô gái ra, chào tạm biệt bằng cách đưa hai ngón tay lên trán. Cô gái còn hôn chụt vào mặt anh ta trước khi rời đi.

"Tao tưởng nơi an tĩnh, ai ngờ mày vẫn trẻ trâu như vậy à?" Quang Anh không hài lòng cằn nhằn khi đã ngồi xuống chiếc bàn khá xa sàn nhảy.

"Không phải tao trẻ trâu, mà là tao trẻ trung." Anh ta chép miệng một cái rồi nói tiếp: "Mày cứ như ông già! Mày nhìn đi! Nơi đây toàn mấy em trẻ, ngon, phơi phới, kiếm một em đi!"

Quang Anh nhìn thằng bạn nham nhở, cười khẩy:

"Mày chả thay đổi gì, có ngày chết vì gái!"

Ấy vậy mà tên kia chả phiền gì khi bị thằng bạn nói móc, anh ta vẫn cười hì hì, rót rượu cho cả hai:

"Làm vài ly cho có tinh thần rồi lên đó quẩy, tao giới thiệu cho vài em."

Bên trong nhạc xập xình ầm ĩ, bên ngoài hai nhân vật chính đã xuất hiện.

Diệp Chi và Phong Linh vừa đến nơi.

Cả hai cao ngang nhau, nhưng tỷ lệ cơ thể của họ Diệp đỉnh hơn, nên mỗi lần đi với nhỏ bạn, Phong Linh thấy mình đích thị như một củ khoai tây.

"Cái quần hơi ngắn đấy Diệp Chi. Cậu cứ thế này là mình mách mẹ cậu đấy!" Phong Linh nhắc nhở cô bạn. Cô không phải quá thích thú khi đến những chỗ này, nhưng cũng không yên tâm để nhỏ bạn đi một mình, nhất là nhỏ này lại là kiểu ham vui ham chơi.

"Lâu lâu mới đi xả mà! Mặc như cậu cứ như bà cô ý." Diệp Chi lại bĩu môi.

"Cậu.."

"Chúng ta vào thôi! Vào thôi! Hì hì!" Không để cho Phong Linh càm ràm hết câu, cô nàng họ Diệp đã nhanh chóng kéo người đi.

Vì nơi này cấm trẻ em dưới 18 tuổi, mà cả hai chưa có ai đủ tuổi cả. Diệp Chi khéo léo đưa mấy tờ tiền màu xanh lá cho người bảo vệ xét căn cước công dân, sau đó con bé mỉm cười hài lòng kéo tay bạn mình đi vào, thành thục vì rõ ràng đây không phải lần đầu tiên đến đây.