Chương 1: Lưu manh mang cái tên tri thức

Không đủ kiên nhẫn để nhìn Diệp Chi kẻ mắt, An Vũ kéo tay Hải Quỳnh đi ra cửa:

"Mặc kệ nó, đi thôi!"

"Xong rồi đây! Xong rồi đây!" Diệp Chi bỏ vội cây eyeliner vào balo rồi mang vội lên vai chạy theo. Được vài giây, cô nàng lại hét lên với cái giọng cá heo của mình:

"Phong Linh! Cậu rớt dâu à?"

"Hả?" Trần Phong Linh đần mặt ra, đưa tay ra sau.

"Chết rồi!"

An Vũ nhanh hơn Hải Quỳnh, bước nhanh đến, xoay người Phong Linh lại, trên chiếc váy đồng phục màu beige là một mảng màu đỏ nâu nhức mắt. Cô nhíu mày nhìn cô bạn cứ như muốn nói:

"Cậu tới tháng mà không nhận ra à?"

Ấy vậy mà thanh niên kia hiểu thật, nhăn mặt:

"Mình có không đều, với cả chả có dấu hiệu gì cả."

Diệp Chi làm mặt bất lực, thở dài, khoanh hai tay trước ngực, cái miệng nhỏ liến thoắng:

"Các cậu cứ hối mình, cuối cùng người trễ nhất chả phải là mình, thấy chưa.."

Hải Quỳnh đi đến, ngắt lời:

"Diệp Chi và An Vũ đi trước đi! Mình đợi Phong Linh."

"Thôi các cậu cứ đi đi! Mình vào thay đồ nhanh thôi, mình có cách để vào được trường dù cổng có đóng đi chăng nữa, hì hì! No problem." Trần Phong Linh nhanh nhảu đẩy cả ba ra cửa, cô cũng không muốn phiền đến bạn mình, trễ thì trễ vậy.

Thế nhưng An Vũ lại phán:

"Chưa chắc!"

"Không đến mức xui như vậy chứ?"

Phong Linh cười xòa cho qua, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt nhỏ "phù thủy hắc ám", thấy mặt cô bạn mình nghiêm túc thì cũng hơi chột dạ:

"Này! Đừng dọa!"

Nhỏ bạn này có khả năng cảm nhận được những chuyện sắp xảy ra, linh cảm rất mạnh, giác quan thứ sáu rất tốt, nên lâu lâu phán như vậy làm ai cũng giật thót.

Ấy vậy mà ai kia chỉ nhếch môi lắc đầu:

"Cũng không chết được đâu." Cô nàng buông một câu lập lờ xong thì quay lưng đi trước biểu cảm đơ đến ngơ ngác của đối phương.

Khi cả ba đi ra khỏi cửa thì ai đó mời hoàn hồn.

"Cậu nói rõ xem nào!" Phong Linh định chạy theo hỏi cho ra lẽ nhưng tình cảnh này..

Thôi thì hỏi sau vậy.

Quay người muốn vẹo xương sống để nhìn vệt đỏ trên váy, cô nàng thở dài uể oải đi vào nhà vệ sinh.

Trên đường đến lớp.

"An à! Lúc nãy cậu nói như thế là sao vậy?"

Diệp Chi lẽo đẽo đi theo An Vũ, cười ngọt sớt nịnh nọt. Nhưng nhìn cái mặt không cảm xúc của nhỏ bạn, nhìn cũng biết không muốn trả lời, cô nàng trề môi cả thước.

"Nhưng không có chuyện gì với Phong Linh chứ? Cậu nói làm mình lo đấy!" Hải Quỳnh cũng tò mò không kém.

Ấy vậy mà lần này họ Vũ kia lại không bơ Hải Quỳnh:

"Đi trễ thì bị phạt, đâu có gì lạ."

"Ý là.. không trốn được à?"

"Không." Ngắn gọn.

Hải Quỳnh nhẹ thở dài. Thôi coi như xui đi.

Diệp Chi một bên bất mãn lên tiếng với cái giọng cá heo:

"Này Vũ Thiên An! Cậu thiên vị! Mình hỏi cậu không thèm trả lời, sao lại nói nhiều với Hải Quỳnh thế?"

"Con nít hỏi nhiều làm gì?"

Phì!

Hải Quỳnh bật cười trước độ trẻ con của hai nhỏ bạn. Nhưng vô tình nhìn qua một bóng người phía trước. Ánh mặt chợt thay đổi, hắng giọng một cái, cô gọi lớn:

"Thiên Minh!"

Trương Thiên Minh quay lại, nhìn ba cô bạn cùng lớp đang đi đến.

"Các cậu.. đến sớm vậy?" Vừa nói vừa lướt mắt ra phía sau tìm kiếm một ai đó.

"Không sớm! Lớp trưởng mới là đi muộn hơn mọi hôm đấy!" Hải Quỳnh dường như không phát hiện ra nét hụt hẫng trong mắt cậu bạn.

"À, mình.. bị trễ xe buýt thôi."

"Nói dối!"

Lại là cô nàng có khả năng làm cho tất cả nín miệng mỗi khi mở lời – Vũ Thiên An.

Quả nhiên là như thế, cả thảy đều ngơ ngác. Nhưng dường như cũng không quá xa lạ với tính cách của bạn mình, Hải Quỳnh kéo kéo tay cô bạn ra hiệu.

"Có gì mà mình phải nói dối chứ?" Thiên Minh phì cười.

"Vậy thì đừng nói dối, nếu không có gì."

Trương Thiên Minh hơi đơ ra trước phản ứng có phần thái quá của đối phương. Cậu ta vuốt mũi nghĩ thầm, hình như mình không làm gì động chạm đến cô bạn này mà.

"Muốn thử không?" An Vũ chìa ra một sấp bài Tarot không biết từ khi nào lại nằm gọn trên tay.

"Bóc thử để xem mình có nói dối hay không à?" Thiên Minh lắc đầu, nụ cười vẫn không tắt.

"Mình không muốn chơi trò trẻ con này đâu."

An Vũ nhìn thẳng vào mắt đối phương, thu lại những lá bài một cách điêu luyện, rồi cô nàng dùng cách nào đó mà chúng cũng biến mất luôn dưới ống tay áo. Sau đó thu hồi ánh mắt, dợm bước nhanh đi trước.

"Ê.. Này chờ mình với!" Diệp Chi hét lớn.

Rồi cái miệng nhỏ tiếp tục lèm bèm không ngớt, đầy vẻ bất mãn:

"Cậu đúng là thiên vị thật mà! Mỗi lần nhờ cậu trải bài giúp thì cậu đều không thèm đếm xỉa, thế mà cậu lại mời lớp trưởng cơ đấy! Tôi nhìn lầm cậu rồi! Vũ Thiên An.."

Hải Quỳnh hơi ngại, gãi gãi đầu:

"Cậu đừng giận! An hơi.. khó gần thôi, cậu ấy tốt lắm."

"Không có gì. Chỉ là mình có cảm giác cậu ấy không thích mình, mặc dù mình còn không nói chuyện nhiều với cậu ấy." Thiên Minh trông không có vẻ gì là giận thật.

"Không có đâu mà."

"À, hôm nay Phong Linh không đi học à? Mọi lần thấy các cậu đều đi chung mà."

"Phong Linh.. cậu ấy có chút việc nên đi sau."

Không lẽ lại bảo bị rớt dâu? Rồi không đợi đối phương hỏi thêm, Hải Quỳnh đổi nhanh chủ đề:

"Cậu đã ôn tập cho bài kiểm tra hết chưa?"

"Mình chuẩn bị hết rồi, cậu có gì không hiểu không? Có thể hỏi mình."

"Dạng bài ở chương 7 cô giảng mình vẫn chưa hiểu lắm."

"À, đúng là nó hơi khó hiểu một chút.."

Hai người song song vừa đi vừa nói về bài tập và bài kiểm tra sắp tới.

Ở Ký túc xá, Trần Phong Linh cũng vừa chui ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó chạy một mạch đến trường. Cô chống hông đứng nhìn bờ tường cao quá đầu mình, não đang nảy số tìm hiểu cách nào để vượt qua nó dễ nhất. Hôm nay có bài kiểm tra toán, không thể cúp tiết được.

Sau khi xác định rõ mục tiêu là cái cây cao kia, cô nàng quyết định leo lên để có thể vào được bên trong. Để chuẩn bị cho chuyện này, Phong Linh đã cẩn thận mặc thêm một chiếc quần thể dục bên trong cho dễ "hành sự".

Leo lên cây cao, bên trên gió mát thoải mái đến nỗi không muốn xuống. Phong Linh nhắm mắt lại đón những cơn gió nhẹ thổi lùa vào mái tóc, cảm giác thật sự rất dễ chịu. Tưởng tượng mình có thể ngồi đây đánh một giấc thì còn gì bằng..

Đột nhiên có tiếng người loáng thoáng kéo cô nàng về thực tại.

"Có bấy nhiêu thôi à?"

"Tôi chỉ còn nhiêu đó thôi! Xin các cậu.."

"Mày có biết tội mách lẻo là tội nặng nhất không?"

"Tôi.."

Chưa dứt câu là một tiếng "bốp" vang lên. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết người đó đang bị đánh, và không phải bởi một người. Trần Phong Linh hơi chột dạ, cô nghiêng đầu, dùng tay vén nhánh lá cây để nhìn rõ cảnh tượng bên đó.

Là Đỗ Đăng Khoa cùng đồng bọn.

"Ôi trời!"

Cô thở dài thườn thượt thương hại thay nạn nhân.

Đỗ Đăng Khoa là tên đầu gấu số một ở trường này ai cũng biết mặt, một tên lưu manh mang cái tên đầy tri thức, thích chơi hơn học, ai ai cũng muốn tránh mặt mỗi khi hắn ta xuất hiện. Tên "đỗ đăng khoa" nhưng nghe nói bị lưu ban tận mấy năm rồi, trường cũ không chứa chấp nỗi nữa. Từ khi hắn ta chuyển về trường T này, thầy cô bắt đầu đau đầu hơn, học sinh cũng rén hơn, xui xẻo đυ.ng phải hắn ta thì kết quả sẽ như bạn nam này đây.

Bọn khốn nạn thật sự!

Cô muốn cứu người nhưng lực bất tòng tâm, bản thân còn ngồi cứng trên cây không dám xuống thì làm sao mà giúp được ai. Không nỡ nhìn nữa nên quay mặt đi, đột nhiên chiếc balo rơi xuống đất, theo phản xạ Phong Linh đưa tay ra chụp nhưng bị hụt..

Kết quả cả người cả balo đều rơi tự do.

"Á!"

Tiếng động không đến nỗi quá lớn, nhưng đương nhiên đã động đến những người bên kia.

Trần Phong Linh đang xuýt xoa cho cái mông mình thì đã có một đôi giày trắng hiện lên trước mặt. Cô từ từ ngước lên, quả nhiên là tên họ Đỗ. Đằng sau hắn là 2 tên nữa, bạn nam sinh vừa bị đánh mặt mũi tơi tả vừa được thả ra đã co giò mà chạy, trong bụng chắc chắn vừa cảm ơn vừa thương cảm cô bé xuất hiện để chịu trận thay mình.

Toi rồi! Phong Linh gần như nín thở.

Nhìn góc độ từ dưới lên, hắn ta trông cực kỳ ác.. Huhu!

Mắt đảo một vòng, Phong Linh khập khiễng đứng dậy, miệng lí nhí:

"Xin lỗi.. Tôi chưa thấy gì hết.." Vừa nói vừa lách người qua tính bỏ đi nhưng bị chặn lại.

Đăng Khoa một tay chắn lên tường giam cô gái trong vòng tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào ngực đối phương làm cô nàng thầm chửi 8 đời tổ tông tên biếи ŧɦái.

"Trần Phong Linh? Lớp 12A6." Đăng Khoa đọc tên và lớp của cô trên bản tên trước ngực.

"Giờ này là giờ nào sao còn ở đây?" Hắn ta vừa hỏi vừa nhìn qua bờ tường cao, rồi nhếch mép cười, tự trả lời:

"Cũng khá đấy!"

Phong Linh đánh lô tô trong bụng, chả biết tên khỉ đột này muốn gì ở mình, thì tên nọ tiếp tục:

"Muốn tham gia cùng bọn anh không?" Hắn ta dùng tay nâng mặt cô lên.

Tham gia cùng cái cục mứt! Ai thèm!

Nhưng tất nhiên cô không dám nói ra lời, nhưng cứ đứng đây cũng không phải cách. Đột nhiên cô nghĩ đến Diệp Ngọc Kim Chi, con nhỏ luôn có cách để người ta không nỡ giận nó, nó luôn có chiêu..

Vừa mới cúi đầu đó, ngẩng lên lại đã thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên má, họ Trần tên Linh bật khóc thút thít đến là tội nghiệp.

Hai đứa con trai đứng sau Đỗ Đăng Khoa cười lớn:

"Này cô em! Đã ai làm gì đâu mà khóc thế!"

"Này Khoa! Mày làm con nhỏ sợ kìa! Haha!"

Đáp lại là cái mếu rõ hơn, cái miệng méo hơn chứ cũng không nói được gì. Trong mắt bọn con trai thì cảnh tượng này chả khác gì con cừu non sợ hãi trước nanh sói. Phong Linh không nói gì thêm, cứ đứng đó khóc. Tay trái còn lén véo lấy đùi non để đau mà khóc cho thật trân hơn.

Quả nhiên Đăng Khoa nhìn đến phát phiền.

Ban đầu đúng là có chút hứng thú, cứ tưởng dạng con gái có cá tính mới dám đi trễ leo tường, hóa ra là một đứa bánh bèo mít ướt. Một lát thì thả tay ra, hất đầu ý cho đi trước trận cười của hai thằng bạn.

Chỉ chờ có thế, dùng tay quẹt mạnh nước mắt, còn hít mũi cái "sột" thật to, Phong Linh khúm núm rời đi, rón rén bước chậm vài bước, sau đó nhanh dần, cuối cùng là chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó.

Xem như thoát nạn.

Gia Kiệt nhìn Đăng Khoa, hất mặt:

"Nhỏ này ngon quá chừng! Chê à?"

"Đ phải gu! Tao không thích mấy con bánh bèo!"

"Giờ sao? Mày có về lớp không hay tụi tao về trước?" Lục Huy từ sau đi đến.

"Tụi mày đi trước đi!" Đăng Khoa hất hàm.

Sau khi đồng bọn đi khỏi, Đỗ Đăng Khoa rút ra một điếu thuốc, châm lửa.. Rồi leo một phát lên nhánh cây cách đây 10 phút Phong Linh đã ngồi ở đó. Hắn cũng nhắm mắt lại, đón gió phả vào mặt mình.

Rít một hơi dài, phả ra từng vòng khói thuốc, ánh mắt hắn ta nhìn xa xăm suy nghĩ cái gì đó mà chỉ có hắn biết..

Một lúc sau, hắn nhảy xuống, bỏ hai tay vào túi quần, thong dong đi trên con đường nhỏ dẫn vào khu phòng học.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì lại thấy con nhỏ bánh bèo khi nãy đang lấp ló sau dãy nhà khu C.

Còn cách một khu hành lang là vào lớp của nó rồi mà nó lén lút làm trò gì ở đây?

Về phần Phong Linh, sau khi diễn một màn cừu non bị dọa sợ đã co giò mà chạy vào lớp. Nhưng vận xui chưa hết, gần tới lớp lại thấy thầy giám thị đang bắt học sinh đi trễ, nguyên một đám đứng một hàng dài đang báo cáo tên và lớp.

Cô nàng phanh lại ngay.

Đứng đợi từ nãy đến giờ mà thầy giám định còn chưa chịu đi, cúi nhìn đồng hồ thì sắp tới tiết kiểm tra toán rồi, cô càng nôn nóng đứng ngồi không yên. Đường vào lớp vô cùng gian nan, không đi được con đường này thì chỉ còn một cách là vòng qua khu hành chính, mà khu đó toàn là giáo viên, đi đường đó thì khác nào tự chui vào rọ.

Một lát thì thầy giám thị cũng cho giải tán với mỗi học sinh đi trễ bị trừ 50 điểm tác phong, đứa nào đứa nấy mặt mũi như cái bánh bao nhúng nước. Trần Phong Linh nhận ra cơ hội của mình đến rồi, tính mon men nhón chân chạy, nhưng chợt nhớ ra một chuyện..

Cô đưa tay.. tụt luôn cái quần thể dục đang mặc bên trong ra, dù sao cũng đã leo tường thành công. Mất công lại bị phạt thêm lỗi tác phong.

Đang híp mắt nhìn con nhỏ "bánh bèo" làm trò, còn tự nhiên cởϊ qυầи như chốn không người như thế, Đỗ Đăng Khoa ban đầu còn đơ mặt ra trông đến ngớ ngẩn, sau đó mới cười khẩy.

Nhỏ này.. được đấy!

Cô nàng đang nấp sau dãy nhà, cứ tưởng chỉ có một mình nên hành động gọn lẹ không nghĩ nhiều gì, thế nhưng không ngờ mọi nhất cử nhất động của mình đã bị tên họ Đỗ kia nhìn thấy tất cả.

Vừa cuộn chiếc quần lại và định phóng đi thì đột nhiên bị một bàn tay tóm lấy cổ áo từ phía sau.

"Á!" Trần Phong Linh giật mình hét lên một tiếng.