Chương 6

06.

Tháng tư trời lộng gió mát mẻ, tôi nằm sấp trên cửa sổ xe, đối diện là biển cả mênh mông vô bờ.

Mặc dù trời đã tối nhìn không rõ lắm nhưng từng đợt sóng biển rì rào làm cho người ta bình tĩnh vô cùng.

Ô Tuần là người hay quan tâm đến người khác, cậu ấy lái xe đến bờ biển sau đó liền xuống xe, ngồi trên bãi biển cách tôi không xa, một lúc lâu không có quấy rầy tôi.

Thực ra tôi muốn đi uống rượu giải sầu nhưng mà Ô Tuần nói hành động này chỉ có người trẻ tuổi làm thôi còn tôi thuộc nhóm “người già” vẫn nên đi hóng gió biển thì hơn, ít nhất cũng không hại thân thể.

Chưa kể, cách này thực sự hữu ích.

“Muộn rồi, tớ đưa cậu về nhà.”

Ô Tuần phủi cát ở mông, chầm chậm đi về phía tôi.

“Ô Tuần, tớ rất nhớ hồi chúng mình học cấp ba.”

“Hả? Nhớ những năm tháng mệt chết vì thi đại học à?” Ô Tuần vừa trêu chọc vừa ngồi vào ghế lái.

“Tất nhiên là không, đúng là tớ…”

“Hay là không buông bỏ được?”

Tôi im lặng như đồng ý.

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tớ tự thấy gian nan cỡ nào bản thân tớ cũng đã trải qua rồi, vì sao chỉ vẻn vẹn năm năm mà Thẩm Độ đã thay lòng? Đối tượng còn giống tớ như đúc…”

Lúc trước trong những ngày tôi và Thẩm Độ chiến tranh lạnh, tôi lâm vào sự hoài nghi thật sâu trong thâm tâm, tôi nghi ngờ trái tim Thẩm Độ thật sự không thay đổi vì dù sao đối tượng mà hắn thay lòng lại giống tôi như thế, nhưng sâu trong nội tâm tôi lại không cách nào tiếp nhận nổi cái lý do đó.

“Trịnh Điển Dao, cậu và Lâm Thất Thất không hề giống nhau.”

Tôi sửng sốt nhìn Ô Tuần.

“Nếu cô ta giống cậu thì sao có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như vậy?” Vẻ mặt của Ô Tuần nghiêm túc, “Trịnh Điển Dao tớ quen từ trước tới nay chưa bao giờ cúi đầu, mà Lâm Thất Thất đó từ trước đến nay chưa từng ngẩng cao đầu quá mức.”

“Cậu nói đúng về nội tâm, còn tớ đang nói về ngoại hình. Cậu thấy cô ta có vẻ ngoài rất giống tớ, đúng chứ?”

“Tớ không cảm thấy giống.” Ô Tuần nghiêng nghiêng đầu, cậu ấy dừng lại hồi lâu rồi đột nhiên nói thẳng ra: “Tớ nghĩ cậu đẹp hơn cô ta.”

“Không phải cậu…”

“Dù sao cậu là Dao mà, tất nhiên là <đúng giờ> hơn cô ta.” (Trong tiếng Trung Trịnh Điển đồng âm với đúng giờ, Zhèng diǎn vs zhèngdiǎn)

Ô Tuần đột nhiên cười ha ha, có vẻ lần nào cậu ta cũng rất hài lòng với trò đùa đồng âm này.

May mà tôi vẫn rất cảm động.

Sau đó Ô Tuần đưa tôi về nhà, trước khi đi còn dúi hộp thuốc đau dạ dày vào tay tôi.

Cha mẹ tôi nhìn thấy tôi từ trên xe xuống, cho là tôi đã làm hòa với Thẩm Độ rồi, nhưng tôi vô cùng kiên quyết nói với họ: “Con và Thẩm Độ chia tay rồi, sau này cũng không có khả năng tái hợp.”

Hai người họ định khuyên nhủ tôi nhưng nhìn tôi quyết tuyệt như vậy cũng không nói thêm gì, tôi nghe thấy họ thở dài một cái.

So với họ tôi còn tiếc nuối hơn, bởi vì tôi cho rằng chúng tôi có thể đi đến cuối cùng, tôi hùng hổ vì hắn mà ra nước ngoài, lại hùng hổ vì hắn quay về, nếu không phải tôi thực sự yêu hắn thì sao có thể làm được như vậy.

Nhưng hắn thay lòng, đúng thế, hắn thay lòng đổi dạ, vì hắn mà suốt năm năm tôi trải qua những đêm mất ngủ, còn hắn lại lao vào vòng tay ấm áp của người phụ nữ khác.

Cho dù hắn lấy cớ bản thân cô độc tịch mịch đi chăng nữa thì hắn phản bội tôi là sự thật.

Tôi chặn Thẩm Độ trên mọi phương thức liên lạc, đi làm như bình thường, tựa như lần trước thấy tôi tuyệt tình như vậy Thẩm Độ không quấn lấy tôi như trước đó, coi như tôi được yên ổn trong một khoảng thời gian.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, tăm tối vừa đi qua phong ba liền ập tới.

Tôi phát hiện luận văn đoạt giải ngày đó của Lâm Thất Thất giống y chang báo cáo nghiên cứu bị thầy đánh bỏ qua của tôi ba năm trước.

Lý do là một bác sĩ cùng khoa đã hỏi tôi về nghiên cứu chính của tôi ở trường đại học, và cô ấy nói với tôi rằng có một sinh viên trong trường Bắc Giang cũng đã nghiên cứu về IPAH, lập luận hết sức chín chắn.

Đọc kỹ lại, ái chà, đây chẳng phải báo cáo nghiên cứu của tôi sao?

Đều là về người mắc bệnh IPAH có thể can thiệp phẫu thuật tim và phổi trước giai đoạn cuối hay không.

Nhưng trong luận văn của Lâm Thất Thất mô tả rất nhiều về quá trình nghiên cứu này, hoặc đối với luận văn mà nói, quá trình nghiên cứu của cô ta mô tả quá chi tiết.

Mà bởi trong bản báo cáo của tôi, tỉ lệ đạo văn không quá 10% nên Lâm Thất Thất được đánh giá là bản luận văn xuất sắc nhất.

Tôi tìm lại báo cáo trong máy tính để so sánh, không thể nói là không liên quan, nó giống như đúc.

Vì để phòng tránh trường hợp mình có thành kiến với cô ta, tôi còn tìm đến thầy hướng dẫn trước đây của tôi đánh giá, kết quả giống như nhau.

Đúng là Lâm Thất Thất trộm phương pháp nghiên cứu của tôi.

Nhưng cô ta lấy báo cáo của tôi ở đâu ra? Tôi cũng rất thắc mắc về điều này.

Đột nhiên, phòng lưu trữ dưới tầng hầm nhà họ Thẩm lóe lên trong đầu tôi.

Nói mới nhớ, trước đây ít năm tôi có gửi cho Thẩm Độ những đồ dùng không cần thiết, lẽ nào lúc đó tôi không cẩn thận kẹp bản báo cáo đó vào?

Lần trước bận chia tay quá, tôi chưa kịp trả lại chìa khóa nhà họ Thẩm.

Vừa hay, lần này tôi tới dọn dẹp những thứ đó, trả lại chìa khóa cho hắn.

Tôi vốn nghĩ thầm đến dọn đồ đi, không ngờ rõ ràng là giờ làm việc mà Thẩm Độ lại thảnh thơi ở nhà đợi.

Đúng là người làm chủ luôn không giống người thường.

“Dao Dao, em hết giận rồi sao?”

“Tôi tới lầy đồ còn lại ở nhà này, tiện thể trả lại chìa khóa cho anh.”

Tôi không thèm nhiều lời với hắn, trực tiếp lướt qua đi xuống tầm hầm, không ngờ bị hắn lôi lại.

“Thẩm Độ, thả tôi ra!”

Tôi tức giận muốn rút tay về nhưng Thẩm Độ nắm quá chặt, tôi không thể nào bứt ra được.

“Dao Dao, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết được không?”

“Chúng ta không còn gì để nói nữa Thẩm Độ.” Tôi thờ ơ nhìn khuôn mặt mà tôi vô cùng yêu thích, không kìm được lòng mình: “Từ ngày anh lựa chọn để Lâm Thất Thất bước vào cuộc sống của mình cũng là ngày anh từ bỏ mối quan hệ giữa chúng ta rồi.”

“Dao Dao, anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ tình cảm của chúng ta, em nghe anh nói có được không?” Hắn nghiêm túc nói như thể không còn lựa chọn nào khác

“Trong năm năm này, hai năm trước chúng ta còn thường xuyên gọi video nhưng dần dần em không còn nhận điện thoại của anh nữa, đến cuối cùng ngay cả ân cần thăm hỏi cơ bản em cũng không còn.” Thẩm Độ đau khổ đến nỗi ngay cả lông mày nhăn nhíu hết lại.

“Dao Dao, vì công ty của cha, anh không thể thi đại học, cũng không được hưởng thụ cuộc sống đại học như mọi người, anh bước vào cuộc sống danh lợi của người trưởng thành, thật sự lúc đó anh không chịu nổi, anh rất nhớ em nhưng ngay cả nghỉ hè và nghỉ đông em đều không trở về, công ty bận rộn anh không có cách nào rời khỏi, anh dường như sắp sụp đổ…”

“Lúc này Thất Thất xuất hiện, ngoại hình lại giống em, anh còn tưởng là em cho nên mới mất chừng mực, vượt quá giới hạn… Dao Dao em tha thứ cho anh được không? Ngày hôm đó ở quán lẩu, là cô ấy nói trước khi cắt đứt hoàn toàn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, không phải giống như em nghĩ đâu…”

Hắn còn viện cớ.

Tôi nhịn không được cười thành tiếng.

“Thẩm Độ, bình thường anh kiệm lời lắm mà, sao lúc viện cớ cho mình lại nhiều lời như thế?”

“Anh cảm thấy sở dĩ anh và Lâm Thất Thất vượt ranh giới, nguyên nhân là do tôi sơ sẩy đúng không?”

Tôi nhìn ánh mắt mờ mịt của Thẩm Độ, nghi ngờ người đàn ông đang ấm ức trước mặt này có phải Thẩm Độ mà tôi biết hay không.

“Thẩm Độ, anh cho rằng năm năm nay tôi là người ăn chơi hưởng thụ ở nước ngoài đúng không? Đúng, bệnh của anh dựa vào thuốc thang và trình độ y học hiện tại ổn định nhưng anh cho rằng bệnh của anh dễ chữa lắm sao? ” Tôi phát hiện hắn thật nực cười.

“Năm năm qua mỗi ngày tôi đều học tập nghiên cứu về căn bệnh của anh, phương án trị liệu cứ lần lượt hết cái này đến cái khác bị bác bỏ, Thẩm Độ, áp lực của tôi so với anh không hề ít… Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tôi không về bởi vì tôi không muốn về? Đó là bởi vì tôi muốn mau mau học hành cho tốt để về cứu chữa anh.”

Tay Thẩm Độ dần dần thả lỏng, hắn nghiêng đầu không nhìn tôi, tôi biết hắn đang hối hận vì trước đây đã oán trách tôi.

“Anh nói xem vì sao anh không phân biệt được giữa tôi và Lâm Thất Thất nhưng sao Ô Tuần có thể phân biệt được, đồng nghiệp của tôi phân biệt được, ngay cả dì giúp việc cũng phân biệt được rõ ràng!”

Tôi cười khổ.

“Chỉ có anh là không thể phân biệt được.”

Thẩm Độ đứng đó mờ mịt luống cuống, hắn nghĩ sẽ nhìn thấy được tình cảm đối với hắn trong mắt tôi nhưng đáng tiếc hắn thất bại rồi.

Bây giờ tôi chỉ thất vọng đối với hắn.

“Thẩm Độ, đừng tiếp tục kiếm cớ cho mình nữa, mặc kệ Lâm Thất Thất có ngoại hình giống tôi cỡ nào thì cũng không phải tôi.”

“Đừng đổ trách nhiệm lên người khác, điều đó chỉ làm cho tôi càng thêm xem thường anh.”