Chương 9

Cái nắng giữa trưa rất độc, nên Kiều Ký núp trong bóng cây, do dự không biết có nên đi ngang qua nửa cái phim trường để lấy hộp cơm không, đồng thời xác nhận khoảng cách của mình và đạo diễn đã đủ xa chưa.

Rõ ràng có phòng nghỉ, tất cả diễn viên tên tuổi đều đã vào, tại sao đạo diễn đại nhân lại ăn ở bên ngoài? Rốt cuộc trợ lý đạo diễn đang nghĩ gì?

Kiều Ký tức giận suy nghĩ, rồi tự hỏi mình có nên trốn vào phòng nghỉ hay không.

“Nghe nói, hôm qua cậu đưa đạo diễn Lâm đi chơi?”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Kiều Ký giật mình, hắn quay đầu lại thì thấy Diệp Nhiên đang đứng phía sau.

Diệp Nhiên cười đưa hộp cơm cho hắn: “Nghe nói hôm qua Tề Thanh rất lo lắng.”

Kiều Ký cau mày, do dự một lúc mới cầm lấy hộp cơm: “Cảm ơn.”

“Hôm qua tôi không có mặt, hôm nay vừa đến đã nghe nói. Cái gì mà vừa đấy thôi đã không thấy đâu, Tề Thanh lật tung cả phim trường lên, nhân viên đang đói mềm người cũng phải đi tìm theo, cũng may cậu gọi điện đến nhanh, nếu không tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Không phải tôi dẫn đi.”

Diệp Nhiên sững sờ một lúc, sau đó cười xin lỗi: “Chắc do trợ lý của tôi hiểu lầm, tôi cũng nói mà, cậu không phải người không biết chừng mực.”

Kiều Ký mỉm cười nhưng không nói gì.

Diệp Nhiên đã đặc biệt đến để nói điều này, cho thấy đây không đơn giản chỉ là chuyện tán gẫu của trợ lý, sợ là trong đoàn làm phim có không ít kẻ nghĩ hắn là người dẫn Lâm Quyến đi?

Giống hệt như Lâm Mạc hôm qua.

Diệp Nhiên có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng không rời đi, đứng nhìn hắn một lúc rồi lại nói: “Bởi vì đạo diễn Lâm có chút đặc biệt, trong đoạn làm phim trước đây... cũng từng có người muốn nhắm vào cậu ấy, sau đó người ấy thế nào tôi cũng không biết nữa.”

Ngay cả tin tức cũng không có, cho thấy người đó đã biến mất khoảng làng giải trí.

Kiều Ký chửi thầm trong lòng, nhưng đột nhiên lại thấy lời này của Diệp Nhiên có chút kỳ lạ.

Chính vào lúc hắn đang suy nghĩ, đằng xa có người gọi Diệp Nhiên: “Thầy Diệp!”

Diệp Nhiên đáp một tiếng, trước khi rời đi lại nhìn Kiều Ký một cái: “Có vài chuyện, tốt hơn chúng ta đừng ảo tưởng.”

Ảo tưởng cái gì?

Kiều Ký khó hiểu, thật lâu sau mới tiêu hóa hết lời này liền cảm thấy bối rối.

Cái gì mà “cũng từng có người”? Ai nhắm vào ai cơ? Còn ảo tưởng là cái mẹ gì?

Kiều Ký cầm hộp cơm nhanh chóng đi qua ba cái cây, hắn lần nữa xác nhận mình vẫn giữ khoảng cách rất an toàn với đạo diễn...

Và không.

Ý đồ căn bản không thể đo lường được, hắn chỉ nhìn thấy kết quả, đó chính là Lâm Quyến đang lắc lư cầm hộp cơm đi về phía hắn.

Kiều Ký thầm tặc lưỡi di chuyển đến bóng cây bên cạnh.

Không chọc vào được, thì hắn có thể trốn.

Lâm Quyến đi vài bước hình như cũng dừng lại, Kiều Ký thở phào nhẹ nhõm, hài lòng cắn miếng trứng ốp la của mình.

Sau đó một miếng thịt gà lăn vào tầm mắt của hắn.

Giống như còn sống vậy, miếng thịt gà cứ lăn, lăn rồi dừng lại dưới chân hắn.

Kiều Ký ghét bỏ nhìn miếng thịt gà dính đầy đất, tiếp tục bỏ qua.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị thu lại tầm nhìn, một bàn tay đưa tới.

Bàn tay trắng nõn sạch sẽ nắm lấy miếng thịt, sau đó không hề do dự mà đưa vào miệng.

“Này, cậu đang làm gì vậy?” Kiều Ký giật mình, lập tức đập vào mu bàn tay của Lâm Quyến.

Lâm Quyến bị đau liền rụt tay lại, miếng thịt gà lại rơi xuống đất. Cậu đứng ngây ra một lúc, rồi lại ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt miếng thịt đó.

“Buông tay!” Kiều Ký lại đập xuống không chút thương tiếc.

“A!” Lâm Quyến lao theo miếng thịt mà kêu một tiếng.

Kiều Ký đau đầu nhìn cái người mình nên tránh mặt này, cuối cùng bất lực ngồi xuống, nhặt miếng thịt gà đó ném đi: “Bẩn rồi, không ăn được.”

Ánh mắt Lâm Quyến nhanh chóng nhìn theo miếng thịt đã bay xa.

Mắt thấy cậu muốn đuổi theo, Kiều Ký vội vàng nắm lấy tay cậu: “Đừng đi, tôi cho cậu một miếng.”

Lâm Quyến không thèm để ý hắn.

Kiều Ký gắp một miếng thịt gà đưa đến trước mặt câu, lắc lắc hồi lâu, ánh mắt Lâm Quyến mới từ từ thu lại.

Kiều Ký di chuyển đôi đũa, xác nhận lực chú ý của cậu đã quay trở lại mới nhét miếng thịt vào miệng Lâm Quyến.

Lâm Quyến cắn thịt gà, nhìn vào hộp cơm của hắn.

Kiều Ký nhìn hộp cơm của mình, lại nhìn cậu. Cuối cùng gắp một miếng gà khác đưa đến tận miệng Lâm Quyến.

Lâm Quyến thậm chí còn không thèm nghĩ, liền há miệng cắn xuống.

... Giống như đang cho chú chó cưng trong nhà ăn.

Sau đó chú ta vẫn nhằm chằm chằm vào hộp cơm trên tay mình.

“Đây là của tôi.” Kiều Ký nhấn mạnh.

Lâm Quyến thậm chí còn không chớp mắt, Kiều Ký cảm thấy mình có thể nhìn thấy nước dãi từ miệng cậu chảy ra rồi.

“Miếng cuối cùng!” Kiều Ký cuối cùng cũng bị bại trước đôi mắt sáng ngời đó, hắn lại gắp một miếng khác đến miệng Lâm Quyến.

Lâm Quyến há miệng, cắn luôn cả đũa, sau đó không nhả ra.

Kiều Ký phục rồi: “Này...”

Lâm Quyến căn bản mặc kệ hắn, cắn đũa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hộp cơm của hắn.

“Tề Thanh không cho cậu ăn no à?”

Lâm Quyến không trả lời.

“Há miệng!” Kiều Ký đột nhiên quát lên.

Chú chó cưng lại ngoan ngoãn há miệng, đợi hắn đút cho lần nữa.

Kiều Ký không nhịn được bật cười: “Cậu là đạo diễn đó, uy nghi đâu rồi?”

Lâm Quyến hoàn toàn không nghe hiểu.

Kiều Ký nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy thanh niên há miệng chờ được cho ăn thật sự rất đáng yêu.

Hắn lại gắp một miếng thịt gà, nhưng không đưa đến miệng Lâm Quyến, mà lắc lư trước mặt cậu: “Lần sau quay phim để tôi làm nam chính thì miếng thịt này cho cậu, được không?”

Lâm Quyến mở mắt nhìn miếng thịt gà di chuyển nhưng không trả lời.

Kiều Ký nghịch hơi mỏi tay, cuối cùng từ bỏ đưa miếng thịt đến miệng của Lâm Quyến.

Nhưng bất ngờ là, Lâm Quyến không hề há miệng, sau đó liền quay người bước đi.

Kiều Ký sững sờ một lúc, sắc mặt tối sầm lại.

Lần sau quay phim để tôi làm nam chính thì miếng thịt này cho cậu, được không?

Lập trường của đạo diễn Lâm kiên định đến mức khiến người ta muốn chửi thề.

***

Đến lúc quay buổi chiều, lập trường của đạo diễn Lâm càng rõ ràng hơn.

Kiều Ký lập kỷ lục với số lần NG mới, cuối cùng, không chỉ hắn, ngay cả Diệp Nhiên cùng bị NG làm cho nóng máu.

“Tôi cũng cảm thấy hơi ù tai...”

“Xin lỗi...” Kiều Ký chỉ có thể xin lỗi.

Diệp Nhiên cười vỗ vai hắn: “Không phải lỗi của cậu. Chỉ là... đạo diễn Lâm hình như yêu cầu ở cậu hơi cao.”

“Tôi cảm thấy cậu ta đang troll tôi.” Kiều Ký đảo mắt.

Diệp Nhiên nhìn hắn đầy ẩn ý nhưng không nói.

Kiều Ký dùng lực vỗ mạnh vào mặt, chuẩn bị cho cảnh quay mới.

Xung quanh bắt đầu yên lặng, Kiều Ký liếc nhìn về phía Lâm Quyến.

Lâm Quyến hình như cũng đang nhìn hắn.

Đôi mắt trong sáng ấy, giống như nhìn thẳng vào linh hồn hắn.

Kiều Ký có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dữ đội.

***

Sau hôm đó, Kiều Ký càng lúc càng khó khăn hơn.

Rõ ràng chỉ diễn một vai tép riu, cảnh quay còn không quan trọng bằng bối cảnh, vậy mà số lần NG còn nhiều hơn cả diễn viên chính và các diễn viên phụ khác cộng lại. Cuối cùng, ngay cả Diệp Nhiên cũng không kìm lòng được mà hỏi riêng hắn một câu, có phải hắn thật sự đắc tội với đạo diễn không?

“Hôm nay quay đến bây giờ vẫn chưa xong... Ông đây chưa từng chịu uất ức như vậy, người trong đoàn làm phim đều từ ghét bỏ biến thành đồng tình với ông đây rồi.” Kiều Ký báo cáo tình hình cho Ân Nam, quay phim hơn ba tháng, hắn sắp tức đến ói ra máu rồi.

“Trước đó quay chưa đến một ngày đã bị thay, giờ mới có nửa NG ngày, đáng là gì.” Ân Nam trấn an hắn.

“Đủ rồi, đổi chủ đề đi!”

Ân Nam mỉm cười: “Đúng rồi, bộ phim Trường Ca sắp lên sóng, cậu muốn đi xem không? Ngày 3 tháng 7.”

Kiều Ký không hề thích chủ đề mới này chút nào.

Trường Ca là bộ phim cổ trang, nhân vật hay kịch bản hắn đều thích, ban đầu lúc casting vai diễn này, hắn đã dành cả tháng trời để cố gắng tìm hiểu, cuối cùng lại bị bại bởi một diễn viên mang tiền đầu tư vào đoàn làm phim.

“Có gì mà xem, diễn viên chính trả tiền để mua thì có thể diễn được cái gì chứ? Tôi chống mắt lên coi bộ phim đó bị ế vé.”

“Việc quảng bá đang làm rất tốt, được khán giả kỳ vọng khá cao, tôi còn muốn mua cho cậu hai vé suất công chiếu đầu, nếu cậu không thích thì thôi, càng tiết kiệm.”

Vẻ mặt Kiều Ký vặn vẹo nói: “Tôi thèm vào!”