Chương 10

Tuy miệng nói thèm vào, nhưng đến cuối tuần, vì hai ngày liên tiếp không quay phim, rảnh rỗi sinh nông nổi, Kiều Ký liền lén lút đến rạp chiếu gần đó để xem.

Đạo diễn là người hắn ngưỡng mộ, kịch bản cũng là loại hắn thích, nhân vật rất tuyệt, nhà tài trợ cũng mạnh, tuy diễn viên không quá nổi tiếng, nhưng hiệu quả... ngay cả Kiều Kỳ không muốn cũng phải công nhận, đây là một tác phẩm hay.

Đương nhiên nếu diễn viên chính là hắn thì càng hay hơn.

Cho đến lúc bước ra khỏi rạp chiếu phim, Kiều Ký vẫn không khỏi có chút ghen tị trong lòng, lúc bước đi còn lơ đãng.

Nên khi nghe thấy giọng nói vọng lại, Kiều Ký còn tưởng người kia đang nói chuyện với hắn.

“Em trai, cho mượn ít tiền để tiêu cái?”

Kiều đại minh tinh định bày tỏ hắn đang khó ở, nhưng vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện người ta không hề nói chuyện với hắn.

Người bị chặn là một nam thanh niên gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần xám, đầu đội mũ lưỡi trai.

Kiều Ký không hề suy nghĩ liền quay sang hướng khác.

Giờ hắn không hề rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác!

“Em trai, nhìn đồ hiệu trên người chú em, chắc không thiếu chút tiền lẻ đâu, cho anh em mượn một ít đi.”

“Này, nói chuyện đi, đừng nói là bị ngu đấy nhé?”

“Aiyo, bị ngu thật à? Ngu thì ngu đấy, nhưng nhìn rất ngon, có muốn chơi cùng mấy anh em đây không?”

Chơi cái đầu nhà mày ý! Đây là lời thoại từ bao năm trước rồi!

Kiều Ký vừa chửi thầm trong lòng, vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Xung quanh không hề có người quen. Sứ giả hộ hoa Tề Thanh cũng không ở đó, ngay cả anh trai đại boss Lâm cũng không có mặt. Chỉ có một mình Lâm Quyến đứng trước cửa rạp chiếu phim, giống như một chú cừu non dưới miệng sói.

“Cái nhà này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy...”

Kiều Ký cáu kỉnh, đám côn đồ bên đó cũng cáu kỉnh, trực tiếp đẩy Lâm Quyến một cái.

“Này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nói chuyện đi!”

Lâm Quyến lảo đảo lùi lại hai bước, cậu vẫn ngốc nghếch đứng đó không có phản ứng gì. Người qua đường rõ ràng không muốn chuốc thêm phiền phức, chỉ đứng ở xa, không ai dám đi lên giúp đỡ.

Kiều Ký cau mày, cứ như vậy cũng không phải cách, hắn không thể thấy chết không cứu.

Đang lúc do dự, tên côn đồ kia lại đẩy Lâm Quyến một cái, cuối cùng véo má cậu: “Mày bị câm à, nói chuyện đi!”

“A...” Lâm Quyến đột nhiên hét lên, giống như bị chạm vào công tác nào đó.

Mấy tên côn đồ cũng bị đọa sợ.

Bầu không khí như đông cứng lại một lúc, cuối cùng tên côn đồ mới phản ứng lại, đẩy Lâm Quyến thật mạnh: “Mày bị điên à?”

Lâm Quyến vẫn la hét, bị đẩy cậu lùi về sau một bước, sau đó giống như phát điên, lao lên đánh đập.

Tên côn đồ bị đánh đến ngớ người, lúc lâu sau mới túm lấy Lâm Quyến bắt đầu đánh trả, đồng bọn của gã cũng lao tới.

Năm người xúm lại, Lâm Quyến chỉ có thể bị đánh.

“Nhất định kiếp trước ông đây nợ cậu...”

Kiều Ký thay mình mặc niệm trong lòng một giây, sau đó nhắm mắt lao đến, túm lấy Lâm Quyến đã ngừng la hét mà đứng đơ ở đó, rồi ôm cậu vào lòng, chặn cú đánh của một tên, rồi lại đạp lại một tên khác.

Mấy tên côn đồ đánh đến hồ đồ, cũng mặc kệ người đến là ai, không đánh được Lâm Quyến thì đánh Kiều Ký, ban đầu Kiều Ký còn có thể đánh lại một hai cái, nhưng hắn còn phải bảo vệ Lâm Quyến, mà Lâm Quyến vẫn đang giãy giụa, hắn chắn trái chắn phải cuối cùng không đánh lại được.

Đang lúc Kiều Ký nghĩ mình không có hy vọng thắng rồi, vừa né vừa muốn lao ra khỏi vòng vây thì một tên côn đồ phát hiện ý định của hắn liền chặn lại, nhưng cú đánh giáng xuống ít hơn.

Cứ như vậy, Kiều Ký chỉ cảm thấy mặt đau, mắt nhìn rõ hơn, chiếc kính râm trên mắt bị rơi xuống, hắn sừng sờ một lúc rồi lại bị đấm một phát vào lưng.

“Ấy, nhìn tên này rất quen.” Sau đó hắn nghe được một tên côn đồ nói.

Kiều Ký đột nhiên hét lên: “Chúng mày vẫn chưa nhận ra sao? Còn muốn anh Báo tính sổ với chúng mày?”

Bốn tên đó đều sững sờ, Kiều Ký không dám do dự, liền kéo Lâm Quyến chạy ra ngoài. Khi bốn tên đó nhận ra mình bị lừa, hô hoán đuổi theo thì đã chậm một bước.

Kiều Ký kéo Lâm Quyến chạy cả quãng đường dài, hết rẽ trái rẽ phải rồi trốn vào một công viên. Sau khi chắc chắn đối phương không đuổi kịp, hắn mới chậm rãi dừng lại, chân hắn mềm nhũn quỳ xuống.

Lâm Quyến cũng ngã xuống theo, cả người đều đè lên Kiều Ký, miệng vẫn không ngừng gào thét.

“Câm miệng!”

Tiếng hét đột nhiên dừng lại.

Kiều Ký trợn tròn mắt, chật vật đứng dậy, lại kéo Lâm Quyến lên, phủi bụi trên người cậu.

Cơn đau trên mặt, trên người ập đến, Kiều Ký sờ mặt mình, cố hít một hơi thật sâu.

Lâm Quyến hình như đang nhìn hắn, nhưng lại như không.

Kiều Ký trừng mắt, cuối cùng thở dài: “Kiếp trước tôi nợ cậu sao...”

Lâm Quyến không trả lời.

Kiều Ký bóp cằm cậu đánh giá một lượt, trên mặt thanh niên cũng có một vết bầm, Kiều Ký nhịn không được dùng tay ấn xuống, Lâm Quyến kêu lên một tiếng “A”.

Kiều Ký lại thở dài, cũng không hỏi, liền sờ điện thoại trong túi áo cậu.

Lâm Quyến nắm chặt túi muốn trốn, nhưng Kiều Ký đã có kinh nghiệm, hơn nữa động tác còn nhanh, có mười Lâm Quyến cộng lại cũng không thế trốn được hắn.

Lần này Lâm Quyến không mất kiểm soát, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc, sau đó đưa tay muốn giành lấy.

Kiều Ký không chút nghĩ ngợi liền đặt điện thoại lêи đỉиɦ đầu, tay của Lâm Quyến cũng giơ lên theo, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thiếu một chút, không với tới.

Thanh niên ngây ngốc nhìn điện thoại của mình, một lúc sau mới đứng tại chỗ nhảy lên.

Vẫn không tới, thay vào đó cả người mất tập trung, va vào Kiều Ký.

Kiều Ký lùi lại một bước, nhưng Lâm Quyến không quan tâm, vẫn nhìn điện thoại của mình, một lúc sau lại nhảy tưng tưng tại chỗ.

Lại lần nữa va vào Kiều Ký, nhưng điện thoại vẫn ngoài tầm với.

Kiều Ký bị va vào phát cáu, trực tiếp đứng lên cạnh bồn hoa, bắt đầu né trái né phải, vuốt danh bạ tìm số điện thoại.

Độ cao tăng lên, mục tiêu di chuyển ngẫu nhiên dường như cũng không ảnh hưởng đến Lâm Quyến, cậu vẫn đứng tại chỗ, nhảy tưng tưng lên, thậm chí không nghĩ đến việc đứng lên theo hắn.

Kiều Ký bị cảnh tượng nhảy tưng tưng này làm khó ở, vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của Lâm Mạc, sau đó ấn gọi.

Đầu dây bên kia vừa kết nối, giọng Lâm Mạc truyền đến: “Tiểu Quyến?”

“Quyến cái đầu nhà anh ý, các anh làm cái gì vậy, để một mình cậu ta đi ngoài đường, không sợ xe dụng hay bắt cóc sao? Ông đây tám đời xui xẻo mới đi lo chuyện bao đồng, phiền các anh đừng để có lần sau nữa? Biết đầu óc cậu ta không bình thường còn để cậu ta ra đường!”

Sau khi hét lên, lý trí Kiều Ký cuối cùng đã quay trở lại, sau đó hắn hối hận rồi.

Lâm Quyến không còn nhảy lên nữa, tay vẫn giơ cao, như thể bị bấm nút dừng vậy.

Cậu... nghe hiểu.

Trong tiềm thức Kiều Ký muốn giải thích, nhưng không biết nói gì.

Hắn nhìn Lâm Quyến, phát hiện Lâm Quyến cũng đang nhìn mình.

Giống người bình thường.

Khoảng cách của hai người gần như vậy, gần đến mức Kiều Ký thấy mình có thể cảm nhận được hô hấp của Lâm Quyến.

Gần đến mức Kiều Ký thấy Lâm Quyến có thể nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của mình.