Tay trái Khúc Chính Phàm bị gãy, trên người đầy những vết bầm tím, bị thương khá là nặng.
So với cậu ta, Lục Thời Hoan chỉ bị thương ở ngoài da, cũng không tính là gì, chính là dập nát mu bàn tay và lưng bị hai đạp có chút đau.
Nhất là vết thương bị rách da dùng cồn khử trùng làm sạch, cô đau đến nỗi hít sâu một hơi, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.
Trong lúc Lục Thời Hoan bôi thuốc, Khúc Chính Phàm ở giường bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cô, bằng ánh mắt rất kì lạ.
Thẳng đến khi y tá bôi thuốc xong rời đi, Lục Thời Hoan thật sự không thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt của cậu ta, nên quay đầu lại nhìn về phía cậu ta: "Nhìn cô làm gì?”
Trên khuôn mặt xanh tím của Khúc Chính Phàm lộ ra một nụ cười nhạt, làm cho bầu không khí trong phòng bệnh sống động không ít: "Cô giáo, cô xấu quá.”
Lục Thời Hoan: "..."
Nếu không phải cô còn nhớ kỹ “bốn chữ đối nhân sử thế", lúc này thật muốn mắng cậu ta một tiếng "Tên khốn nạn".
"Cậu đẹp, cậu là đẹp nhất." Giọng nữ đầy không vui.
Khúc Chính Phàm nghe xong lại cười càng vui vẻ, dẫn đến viết thương trên mặt bị kéo ra, lại đau đến nhe răng trợn mắt.
Lục Thời hoan không nhịn được cười, muốn mắng cậu ta đáng đời nhưng lại nhịn xuống.
Sau đó, cô hỏi Khúc Chính Phàm: "Cậu có quên những gì đã hứa với tôi vào buổi sáng không?"
"Có, tôi nhớ rất kỹ."
Lục Thời Hoan nhướng mày: "Vậy sao lại trốn tiết tự học chạy ra ngoài đánh nhau.”
Khúc Chính Phàm dời tầm mắt, tựa vào đầu giường, vẻ mặt xấu hổ: "Đây không phải là muốn cùng bọn họ cắt đứt quan hệ và chăm chỉ học tập hay sao, nếu buổi nói chuyện không thành, tôi sẽ bị đánh.”
Cậu ta ngược lại có một giọng điệu rất nhẹ nhàng, tựa như bị đánh chỉ là chuyện thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên.
Lục Thời Hoan giật giật khóe miệng, nhất thời không nói nên lời.
Nhưng trong lòng cô thấy rất vui, ít nhất Khúc Chính Phàm thật sự muốn thay đổi và chăm chỉ học tập.
Với tư cách là một giáo viên, cô thật sự rất là vui mừng.
Trong phòng bệnh rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, chính vào lúc này, Khúc Thành Phong chạy tới.
Đi bên cạnh anh ta còn có Ôn Cẩm Hàn vừa tan làm, hai người đàn ông to lớn với vẻ mặt lo lắng, vội vàng bước vào, sau khi vào phòng bệnh, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn nữa.
“Thằng ranh con này, mày lại đánh nhau!”
Sau khi Khúc Thành Phong vào phòng liền trực tiếp chạy tới chỗ Khúc Chính Phàm, đi lên liền túm lấy tai thiếu niên, hung hăng búng lên trán cậu ta một cái.
Ánh mắt Lục Thời Hoan nhìn theo Khúc Thành Phong, hoàn toàn không chú ý đến Ôn Cẩm Hàn theo sau đi vào.
Nhìn thấy hành động của Khúc Thành Phong, Lục Thời Hoan muốn ngăn cản anh ta, nhưng lại bị ánh mắt thiêu đốt khóa chặt tất cả lời nói đều kẹt trong cổ họng, cô vô thức quay lại, thuận theo ánh mắt kia nhìn qua.
Ánh mắt của cô giao với tầm mắt Ôn Cẩm Hàn giữa không trung, trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình như bị điện giật, tim Lục Thời Hoan bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Ôn Cẩm Hàn xuất hiện đối với cô mà nói, thật sự là rất bất ngờ.
Sau khi cảm thấy tê dại, Lục Thời Hoan vội vàng thu hồi ánh mắt, liền nhìn vào chiếc khăn trải giường trắng mịn.
Một lát sau cô nhớ tới vết bầm tím và cục sưng trên mặt mình, mới ý thức giơ tay che mặt, nhưng không kịp che đi đôi tai đang đỏ bừng.
Sau khi Ôn Cẩm Hàn vào cửa, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Lục Thời Hoan đang ngồi trên giường bệnh.
Nhìn thấy vết thương trên mặt cô, trái tim anh bỗng đau đớn một chút, bước chân chùng xuống, không nhịn được mà dừng lại.
Thật sự là đau lòng đến mức không thể bước đi, ngực như đang có tảng đá lớn đè lên, buồn bực đến không thở nổi.
Mãi đến khi Lục Thời Hoan cũng nhìn thấy anh, lại giơ tay che mặt... Ôn Cẩm Hàn mới đè nén nỗi đau trong lòng, chân dài sải bước đi về phía cô.
Đôi mắt người đàn ông dán chặt vào vết trầy xước trên cánh tay Lục Thời Hoan, lông mày không khỏi nhíu chặt, sắc mặt càng nghiêm khắc, một sự lạnh lẽo nhanh chóng lan tỏa khắp phòng bệnh.
Khúc Thành Phong cùng Khúc Chính Phàm ăn ý nhìn về phía hai người bọn họ, người phía sau thật sự cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người Ôn Cẩm Hàn: Không khỏi rụt bả vai lại, nổi da gà, dựa vào trên người Khúc Thành Phong.
Ở đây cũng chỉ có Lục Thời Hoan không bị hơi thở lạnh lẽo trên người Ôn Cẩm Hàn ảnh hưởng.
Cô chỉ là không dám đối mặt với anh, vừa nghĩ đến khuôn mặt biến dạng của mình, liền hận không thể tìm một khe hở chui vào, hoặc là đào hố tại chỗ, đem chính mình chôn vào.
Đáng tiếc Ôn Cẩm Hàn không cho cô cơ hội này, sau khi đến gần, anh trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Sức lực cực nhẹ, kiềm chế cũng là dịu dàng.
Lục Thời Hoan bị người đàn ông nắm chặt cổ tay, thân hình cứng đờ.
Chỉ cảm thấy da thịt dính sát vào xúc cảm nóng bỏng, có một cảm giác rất nhỏ tê dại, theo máu của cô chảy vào cơ thể.
Ý thức của cô dường như bị điều khiển, giống như một con rối dây, theo lực đạo của Ôn Cẩm Hàn, cô buông bàn tay che mặt xuống.
Nhưng Lục Thời Hoan vẫn không dám nhìn vào ánh mắt Ôn Cẩm Hàn, phảng phất chỉ cần cô không nhìn anh, sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.