"Không muốn để cho học sinh của tôi vì theo đuổi ngôi sao mà trì hoãn việc học.”
"Chỉ có thế mà thôi.”
Dứt lời, Lục Thời Hoan thu hồi tầm mắt rơi trên mặt người đàn ông, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Bóng lưng cô trong trẻo lạnh lùng quyết đoán như một cây trúc trong vắt, ăn mặc thành thục, chuyên nghiệp, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô ở độ tuổi này.
Trong lúc đó vẫn lộ ra vẻ ngọt ngào thuần khiết, rất dễ dàng có thể bắt được bóng dáng khi còn trẻ.
Nhưng Ôn Thời Ý lại cảm thấy, bóng lưng Lục Thời Hoan tựa hồ trở nên xa lạ hơn rất nhiều, thái độ đối với anh ta, cũng là lãnh đạm chưa từng có.
Anh ta mờ mịt, trong lúc nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào.
-
Phòng chờ đoàn làm phim.
Ôn Thời Ý vừa mới thay quần áo trang điểm xong, đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, một tay cầm điện thoại di động, kéo danh sách trò chuyện wechat xuống, tìm được tên Lục Thời Hoan.
Giao diện trượt xuống rất dài, mới lật ra wechat của Lục Thời Hoan.
Ôn Thời Ý có chút hoảng hốt, bỗng nhiên ý thức được từ đêm đó Lục Thời Hoan đem nhẫn cầu hôn đập lên mặt anh ta đề nghị chia tay, bọn họ cũng không còn liên lạc nữa.
Đêm đó Lục Thời Hoan rời đi, Ôn Thời Ý theo Quan Định Thành trở về phòng riêng, cùng đạo diễn và nhà sản xuất uống không ít rượu.
Ngày hôm sau đầu anh ta đau như muốn nứt ra, khi lấy điện thoại di động ra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn wechat nào mà Lục Thời Hoan gọi tới hay không, anh ta mới phát hiện mình đã hủy ghim Lục Thời Hoan.
Lục Thời Hoan cũng không chủ động liên lạc với anh ta, Ôn Thời Ý cũng không đặt wechat của cô trở về nữa.
Cho đến hôm nay, anh ta phải kéo xuống dưới danh sách mới có thể tìm thấy cô.
Ôn Thời Ý nhìn chằm chằm giao diện điện thoại một hồi lâu, đang do dự có nên đặt Lục Thời Hoan lên đầu lần nữa hay không.
Chính là lúc này, Quan Định Thành đi từ bên ngoài vào, thông báo cho Ôn Thời Ý biết mười phút nữa sẽ bắt đầu bấm máy.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đang cầm điện thoại của anh ta, Quan Định Thành nhận ra cái gì đó: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Quan Định Thành là người đại diện của Ôn Thời Ý, cũng là anh em tốt nhất của Ôn Thời Ý.
Vì vậy, anh ta là một trong những người hiểu Ôn Thời Ý nhất trên đời.
Về chuyện của Lục Thời Hoan, Ôn Thời Ý cũng không nghĩ sẽ gạt anh ta, dù sao bọn họ cũng là có chung một lợi ích.
Cho nên khi Quan Định Thành hỏi, Ôn Thời Ý nói chuyện lúc trước mình gặp mặt Lục Thời Hoan cho anh ta biết.
Cuối cùng, anh ta còn nhếch khóe môi hỏi Quan Định Thành: "Anh nói có phải là rất trùng hợp không, đúng lúc tôi quay phim ở bên này, Hoan Hoan cô ấy cũng vừa vặn dạy ở trường này.”
"Ông trời chẳng lẽ là đang ám chỉ tôi, hẳn là nên chấm dứt chiến tranh lạnh?”
Theo quan điểm của Ôn Thời Ý, hai tháng này anh ta và Lục Thời Hoan tách ra căn bản không tính là chia tay theo nghĩa thực chất, mà là đang chiến tranh lạnh.
Bởi vì anh ta chắc chắn Lục Thời Hoan không thể rời khỏi anh ta.
Quan Định Thành nghe xong những lời này của Ôn Thời Ý, sắc mặt không khỏi trầm xuống một chút, lại rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói: "Vừa rồi cậu nói Lục Thời Hoan cô ấy không phản ứng lại cậu là sao?”
Người đàn ông nói một câu, làm tâm trạng tốt mà Ôn Thời Ý ấp ủ bấy lâu nay phá hủy.
Quả thực lời nói sắc bén, chọc thẳng vào trái tim Ôn Thời Ý.
Độ cong khóe môi anh ta chậm rãi thu lại, lông mày dao kéo không khỏi nhíu chặt, anh ta vẫn chưa trả lời Quan Định Thành.
Ngược lại Quan Định Thành tự mình nói: "Xem ra Lục Thời Hoan còn đang tức giận vì chuyện tối hôm đó.”
"Nếu thật sự không được, cậu chủ động làm hòa là được rồi, Lục Thời Hoan nhất định sẽ tha thứ cho cậu.”
Quan Định Thành nói xong, khuyên bảo anh ta.
Nhưng lại không khỏi gợi lên một bụng lửa tức của Ôn Thời Ý, mồi lửa đương nhiên là Lục Thời Hoan.
Ôn Thời Ý kết hợp với lời nói của Quan Định Thành và thái độ của Lục Thời Hoan đối với anh ta hơn hai tháng nay, đương nhiên là tin tưởng lời giải thích của Quan Định Thành.
Nhìn anh ta tức giận, Quan Định Thành lại nói thêm một câu: "Con gái mà, đương nhiên không thể xuống nước đến làm hòa với cậu được, chơi một ít thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, hấp dẫn sự chú ý của cậu cũng là bình thường.”
"Anh nói... lạt mềm buộc chặt?” Ôn Thời Ý bỗng nhiên nhăn lông mày, đôi mắt khẽ nhấc lên, bình tĩnh nhìn về phía Quan Định Thành.
Anh ta luôn luôn rất biết nắm trọng điểm, điều này Quan Định Thành biết rất rõ.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Anh ta ra vẻ kinh ngạc: "Thời Hoan cô ấy còn có thể thật sự không yêu cậu sao?”
Lời nói của Quan Định Thành không thể nghi ngờ đã trấn an nội tâm đang lo lắng của Ôn Thời Ý.
Anh ta cũng dần dần suy nghĩ rõ ràng, cảm thấy Quan Định Thành nói rất có lý.
Sở dĩ thái độ của Lục Thời Hoan đối với anh như vậy, nhất định là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Muốn kí©h thí©ɧ anh ta cúi đầu chịu thua trước, chủ động làm hòa đúng không?
Anh ta sẽ không làm như ý của cô.
-
Buổi tối hôm đó, Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt được đưa lên bảng hot search.
Lúc đó Lục Thời Hoan vừa tan tầm, giậm chân tại điểm bắt xe buýt cuối cùng về nhà.
Lúc trên xe, cô lướt Weibo một lát vừa vặn nhìn thấy bài viết hot search của Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt.