Ôn Hình Viễn trầm giọng nói: "Em còn thích Ôn Thời Ý không?"
Gió đêm thổi vù vù bên tai, ánh trăng trắng lạnh lẽo cùng màu ngọn đèn ấm áp lần lượt phủ lên hai người.
Như một làn sương mù, có chút mơ hồ đan xen nhau.
Lục Thời Hoan kinh ngạc ngước mắt lên, ánh trăng và ánh đèn phản trong đôi mắt tựa như những ngôi sao lấp lánh trong dải Ngân hà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng như trứng gà bóc, làn da trong suốt như bạch ngọc nhuộm ba phần đỏ đỏ bên má, kiều diễm như đóa hoa hải đường ở Tây cung nở rộ trong gió mưa tháng ba và tháng tư.
Ôn Cẩm Hàn giữ lấy cánh tay cô, các khớp ngón tay siết chặt, lông mi khẽ run, trong lòng không ngừng căng thẳng.
Sự im lặng kéo dài đã dần rút hết can đảm của anh.
Dưới ánh mắt ấm áp của Lục Thời Hoan, tai Ôn Cẩm Hàn cũng lặng lẽ đỏ lên khiến anh càng lúc càng khó chịu.
Ngay khi Lục Thời Hoan dần hồi phục lại suy nghĩ của mình sau cú sốc, cô cố gắng sắp xếp ngôn ngữ để trả lời câu hỏi của người đàn ông.
Ôn Cẩm Hàn lên tiếng trước: "Em ... có thể ngừng thích cậu ấy được không?"
Lục Thời Hoan lại sững sờ, một lúc sau cô mới biết Ôn Cẩm Hàn đã hiểu lầm.
Có lẽ chính sự im lặng của cô đã khiến anh nghĩ rằng cô vẫn còn yêu Ôn Thời Ý.
Đây thật là một sự hiểu lầm lớn.
Lục Thời Hoan hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng cởi bỏ cánh tay bị anh giữ chặt, cười dịu dàng nói: "Em không thích anh ấy nữa."
Mặc dù cô vẫn cảm thấy một chút đau âm ỉ trong lòng khi nói điều này, nhưng nó chẳng là gì so với cảm giác lúc mới chia tay.
Lục Thời Hoan thậm chí có thể bỏ qua sự buồn bực kia, tiếp tục cười nói với Ôn Cẩm Hàn: "Lần trước anh và Ôn Thời Ý nói chuyện riêng ở Thất Hương lâu em đã nghe thấy."
Về điều này, Lục Thời Hoan rất biết ơn Ôn Cẩm Hàn.
Chính lời nói của anh đã đánh thức cô, khiến cô dần nhận ra sự thật rằng mối tình mười năm của cô và Ôn Thời Ý đã thật sự tan vỡ.
Bây giờ nghĩ lại, Lục Thời Hoan không quên cảm ơn Ôn Cẩm Hàn.
"Cảm ơn anh Cẩm Hàn."
"Cảm ơn anh đêm đó đã giúp em giữ lấy mặt mũi và cảm ơn anh đã bảo vệ em trước mặt Ôn Thời Ý."
Lời nói của Lục Thời Hoan khiến Ôn Cẩm Hàn đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm.
Anh dường như đã dùng hết sức lực trên người, chân tay yếu dần.
Nhưng bởi vì Lục Thời Hoan vẫn đứng ở trước mặt, Ôn Cẩm Hàn không dám lộ ra dáng vẻ vui mừng.
Câu trả lời của Lục Thời Hoan chắc chắn là một sự khích lệ đối với anh.
Vì vậy, Ôn Cẩm Hàn đi đến gần cô gần hơn nữa giữ nhẹ vai cô lại.
"Hoan Hoan..."
"Thật ra, trên đời này còn có người yêu em hơn Ôn Thời Ý."
"Giống như anh."
Tiếng gió truyền vào tai, cùng với lời tỏ tình trầm thấp của người đàn ông.
Lục Thời Hoan trở tay không kịp cả thân thể và tinh thần đều căng thẳng.
Hô hấp của cô ngừng trệ, não trống rỗng do thiếu oxy không thể phản ứng lại.
Phản ứng đầu tiên là trái tim của Lục Thời Hoan.
Thình thịch--
Thình thịch--
Tiết tấu càng ngày càng nhanh, càng đập càng mạnh như tiếng trống, tiếng sấm muốn xuyên thủng l*иg ngực mà chạy về phía Ôn Cẩm Hàn.
Lục Thời Hoan hé miệng đưa tay lên giữ lấy trái tim một cách máy móc, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập rộn ràng.
Nhưng những đợt tấn công của Ôn Cẩm Hàn vẫn chưa kết thúc.
Tiếp đó, lòng bàn tay của anh trên vai Lục Thời Hoan bình tĩnh di chuyển xuống má cô.
Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt Lục Thời Hoan từ trái sang phải bóp khe khẽ, vẻ ngoài thận trọng ấy của anh làm Lục Thời Hoan thực sự cảm nhận được sự quý giá của anh đối với cô.
Anh đang ôm mặt cô, ánh mắt cô chạm vào mắt anh.
Hai má nhanh chóng nóng lên dưới lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, đôi mắt hạnh cũng nhuốm màu xấu hổ.
Ngay khi Lục Thời Hoan đang bối rối như tơ vò, người đàn ông hơi cúi người xuống.
Gương mặt của anh ở trước mặt cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói đầy du͙© vọиɠ nhưng giọng điệu lại chân thành và nghiêm túc.
"Hoan Hoan..."
"Em có thể thử thích anh không?"
Lời nói ổn định, môi Ôn Cẩm Sơn nhếch lên thành một đường vòng cung ôn nhu, đôi mắt phượng khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan, không buông ra bất kỳ biểu cảm tinh tế nào của cô.
Ánh mắt đầy chờ mong cả trái tim như treo trên lưỡi dao, chỉ đợi lời nói của Lục Thời Hoan liền quyết định sinh tử của mình.
Lục Thời Hoan không nhúc nhích, đôi mắt mơ mơ màng màng mở to đồng tử co rút lại như thể đang sợ hãi.
Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Cẩm Hàn ở gần cô đến nỗi Lục Thời Hoan còn không dám thở mạnh.
Sợ hơi thở của Ôn Cẩm Hàn sẽ càng làm cho cô càng thêm mơ hồ.
Thời gian trôi qua từng giây.
Rời khỏi khu dân cư, xe cộ bỗng trở nên đông đúc hơn.
Lúc này Lục Thời Hoan mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ôn Cẩm Hàn xuống.
Chỉ một chút sức lực làm sao đủ để lay động Ôn Cẩm Hàn.
Nhưng như cô muốn anh liền ngoan ngoãn hạ tay xuống buông tay khỏi mặt cô.
Đến lúc này, Lục Thời Hoan mới dám thở bình thường, nhiệt độ trên mặt cũng dần dần hạ xuống.
Nhưng cô không để ý rằng độ cong môi Ôn Cẩm Hàn cũng dần hạ xuống theo cánh tay anh, đôi mắt phượng hiện lên đầy vẻ thất vọng.
Dù vậy Ôn Cẩm Hàn vẫn dịu dàng nói: "Xin lỗi, anh đã quá đường đột."
Không nên cầm lòng không đậu mà chạm vào đôi mắt cô.
Lục Thời Hoan nới lỏng tay áo vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không sao."