Chương 32

Kết quả là trong giây tiếp theo, Ôn Cẩm Hàn cụp mắt xuống nhìn cô, càng làm cô trở nên kinh ngạc.

Lục Thời Hoan suýt nữa bị sặc nước miếng , mặt lại đỏ bừng vội vàng dời mắt đi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, muốn lấy gì đó che mặt lại.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nụ cười trong mắt Ôn Cẩm Hàn càng sâu.

Ngay cả giọng nói với mẹ Ôn Cẩm Hàn cũng dịu dàng hơn: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng về chuyện cả đời của con."

"Đừng sắp xếp mấy cuộc xem mắt kia cho con nữa."

Giọng nam trầm thấp Lục Thời Hoan có thể nghe thấy rõ ràng, cô cũng mơ hồ đoán được mục đích gọi điện thoại của dì Ôn.

Chẳng qua là nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đã đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa có bạn gái nên bắt đầu lo lắng.

Lục Thời Hoan có thể hiểu được tâm tư của các vị phụ huynh.

Chỉ là cô nghĩ rằng thật việc thúc giục kết hôn sẽ không bao giờ liên hệ đến Ôn Cẩm Hàn.

Xét cho cùng, Ôn Cẩm Hàn quá tốt và có nhiều người để ý đến anh, nên anh sẽ không đến mức bị thúc giục kết hôn chứ.

Sau khi người đàn ông cúp điện thoại, anh dường như đang thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lục Thời Hoan cảm thấy thích thú với hành động tinh tế của anh, có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của anh giống như may mắn sống sót sau tai nạn.

Bầu không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn sau cuộc điện thoại của mẹ Ôn.

Ôn Cẩm Hàn chú ý tới nụ cười của Lục Thời Hoan, sau khi cất điện thoại lại vào túi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên: "Em cười cái gì vậy?"

Lục Thời Hoan kiềm chế cười, mím môi liếc anh ta một cái, đáp: "Chỉ là... Không ngờ anh Cẩm Hàn cũng bị thúc giục kết hôn."

Ôn Cẩm Hàn: "..."

“Thật ra, dì Ôn vội vàng cũng có lí do” Lục Thời Hoan dời mắt đi, chậm rãi hướng về phía trước theo cơn gió đêm.

Ôn Cẩm Hàn đem tầm mắt từ trên mặt cô dời đi, tâm tình rất tốt: “Sao lại như thế?”

Lục Thời Hoan: "Dì Ôn sợ anh quá tập trung vào công việc sẽ không quan tâm đến chuyện yêu đương."

Vì vậy, đã sắp xếp một buổi xem mặt cho anh.

Lục Thời Hoan nghĩ như vậy.

Ôn Cẩm Hàn không trả lời, và chỉ im lặng lắng nghe những lời Lục Thời Hoan nói: "Anh Cẩm Hàn đã đến lúc anh có bạn gái."

"Anh ở ngoài một mình, dì Ôn và những người khác nhất định sẽ rất lo lắng."

Nhìn thấy tình cảm chân thành của cô, Ôn Cẩm Hàn thầm thở dài ngắt lời: "Thời Hoan, anh đã có người trong lòng."

Giọng nam càng rõ ràng trong vài phút, Lục Thời Hoan sửng sốt rất nhiều lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, buộc phải nuốt trở lại trong bụng.

Cả hai người đều ngầm hiểu, Lục Thời Hoan nghiêng mặt nhìn bắt gặp ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn.

Sự ngạc nhiên trong mắt cô quá chói mắt, cảm xúc phức tạp thay đổi như mây gió phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Trong giây đầu tiên sau khi tỉnh táo trở lại, Lục Thời Hoan thì thầm "Em xin lỗi".

Xin lỗi vì vừa rồi đột ngột can dự vào chuyện của anh.

Ôn Cẩm Hàn nhìn cô muốn vươn tay xoa đầu, nhưng lại phải kìm lòng, chỉ cười bất lực: "Xin lỗi là sao?"

Lục Thiếu Du im lặng sau khi thu hồi ánh mắt, nắm chặt dây túi xách đang đeo trên vai.

Cô bắt đầu đi nhanh hơn trước.

Ôn Cẩm Hàn nghĩ cô sẽ lợi dụng tình hình để hỏi xem người trong lòng anh là ai.

Kết quả, Lục Thời Hoan chỉ biết nói xin lỗi, sau đó liền vùi đầu lao về phía trước như con đà điểu nhanh hơn trước rất nhiều.

Vì thế, bầu không khí giữa họ trở nên có chút kỳ lạ.

Ôn Cẩm Hàn không biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra với Lục Thời Hoan, nhưng anh biết rằng mình nên bắt kịp và hoàn thành những gì mình vừa nói.

Lục Thời Hoan không biết mình bị làm sao, nhưng tâm trạng đột nhiên trầm xuống, trong lòng vừa nặng nề lại có chút khó chịu.

Hoặc có thể cô biết.

Chỉ là cô không muốn thừa nhận và không dám đối mặt với Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã có ý định bỏ chạy.

Ôn Cẩm Hàn nhanh chóng bắt kịp cô.

Lòng bàn tay ấm áp của anh bất ngờ bắt lấy khuỷu tay cô, giữ thật chặt không quá cứng nhưng Lục Thời Hoan cũng không thể thoát ra.

Cô buộc phải dừng lại, hơi thở nặng nhọc cố ý nhẹ đi, không dám nhìn vào mắt Ôn Cẩm Hàn.

Mọi chú ý của Lục Thời Hoan lúc này đều tập trung vào khuỷu tay, hơi ấm dần dần bắt đầu tăng lên như dung nham 1200°C, truyền đến khắp toàn thân khiến cô xấu hổ.

Sự khó chịu đó cũng được lan truyền rõ ràng đến Ôn Cẩm Hàn.

Anh nhìn cô chằm chằm, sức mạnh trong tay tăng lên một chút như thể anh đã hạ quyết tâm.

“Hoan Hoan.” Giọng nam trầm ấm, giống như một tiếng sấm âm u trước đêm mưa, nổ tung trong lòng Lục Thời Hoan.

Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng phản chiếu lo lắng nhìn khuôn mặt người đàn ông đẹp trai, mấp máy môi phát ra một tiếng "ừm" thật sâu để đáp lại.

Chỉ là đằng sau phản ứng có vẻ bình tĩnh này, trong lòng Lục Thời Hoan không thể kiềm chế nổi cảm xúc tựa như con đập bị vỡ.

Trong lòng cô đã bắt đầu đổ mưa, cơn mưa dày đặc rơi vào nơi mềm mại nhất trong trái tim làm bùng lên những cơn tê tái.

Lục Thời Hoan cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó từ đáy lòng mọc lên như măng non sau cơn mưa đang không ngừng phát triển như mãnh liệt.

"Hoan Hoan..." Người đàn ông lại thì thầm với cô, sự run rẩy không thể nhận ra trong giọng nói của anh bắt nguồn từ sự căng thẳng mãnh liệt trong nội tâm Ôn Cẩm Hàn.

Anh khóa chặt thân hình nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan, hầu kết lăn qua lăn lại, anh nuốt hết lần này đến lần khác cho đến khi môi và lưỡi khô cứng lại, sự căng thẳng vọt lên đến đỉnh điểm.