Lục Thời Hoan không muốn gây rắc rối cho bản thân và Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã chọn cách gϊếŧ chết tình cảm đó
và tránh xa Ôn Cẩm Hàn.
Sau một đêm điều chỉnh tâm lý, Lục Thời Hoan đã thức dậy từ sớm.
Cô đi ra ngoài chạy bộ và về nhà tắm rửa làm bữa sáng, Tạ Thiển bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ.
Sau khi hai người mặt đối mặt chào hỏi nhau, Lục Thời Hoan lấy bút đánh dấu màu đỏ và gạch bỏ ngày tháng trên lịch.
Vài ngày nữa, tháng 8 sẽ kết thúc.
Tháng 9 là mùa tựu trường, có nghĩa là công việc của Lục Thời Hoan trong đội cứu hỏa nên kết thúc.
Cô nghĩ về điều đó nên hôm nay muốn đến gặp giám đốc để nói về việc từ chức của mình.
Lục Thời Hoan đi ra ngoài sớm hơn thường ngày, so với Ôn Cẩm Hàn cố ý đi thật sớm.
Đến nỗi Ôn Cẩm Hàn đã đợi ở hành lang gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tạ Thiển đi ra ngoài, anh mới biết được rằng Lục Thời Hoan đã ra ngoài từ sớm.
Tạ Thiển giống như đang do dự muốn nói điều gì, Ôn Cẩm Hàn lại hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
“Không có gì to tát, chỉ là có thể Hoan Hoan lại giở trò nhảm nhí thôi.” Tạ Thiển thở dài nhìn Ôn Cẩm Hàn một cách cẩn thận. Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm: “Anh Cẩm Hàn, hình như Hoan Hoan phải lòng anh, anh có biết không?"
Ôn Cẩm Hàn sững người, hơi thở của anh đột ngột ngừng lại.
Ánh mắt ngưng đọng không giấu được sự bàng hoàng và dao động trong lòng.
“Em nghĩ, cô ấy không vượt qua được mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cho nên mới cố ý tránh mặt anh.”
Tạ Thiển dứt lời, thang máy vừa vặn tới. Cô ấy dẫn đầu bước vào thang máy.
Quay đầu lại thấy Ôn Cẩm Hàn còn đứng im tại chỗ — không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Anh Cẩm Hàn?”
Cả thế giới xung quanh Ôn Cẩm Hàn như yên lặng.
Tạ Thiển nói Lục Thời Hoan cũng có tình cảm với anh sao.
Sau khi lấy lại tinh thần, liền dồn dập mà hít thở.
Anh mới chậm rãi đi vào thang máy.
Anh không có đáp lại Tạ Thiển, chỉ là đứng ở một góc thang máy, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại kia.
Chỉ nghe Tạ Thiển nói tiếp: “Chuyện này anh cũng đừng nói cho Hoan Hoan biết là em tiết lộ cho anh.”
Ôn Cẩm Hàn rốt cuộc mới có một chút phản ứng, thanh âm nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Nháy mắt liền cảm thấy vui sướиɠ, tựa như một con sóng lớn bao phủ mọi vọng tưởng của Ôn Cẩm Hàn.
Thích và yêu còn kém nhau khá xa, căn bản nói lên được gì.
Huống chi bây giờ Lục Thời Hoan còn đang mâu thuẫn cảm xúc lẫn lộn, điều này đối Ôn Cẩm Hàn mà nói không thể nghi ngờ đó chính là trở ngại lớn.
Đương nhiên, Lục Thời Hoan mâu thuẫn sẽ trốn tránh anh, bản thân Ôn Cẩm Hàn cũng dự kiến được.
Bởi vì Lục Thời Hoan lớn lên trong tình cảnh hạnh phúc của ba mẹ. Có lẽ ở cô tình yêu rất quan trọng. Sự chung thủy và tình cảm lâu dài là cách giải thích tốt nhất về tình yêu.
Cô không thể tin được rằng mình sẽ hoàn toàn buông bỏ mối tình 10 năm và yêu một người đàn ông khác trong vòng chưa đầy hai tháng.
Cô sợ mình muốn thoát khỏi cơn đau của Ôn Thời Ý nhanh hơn, nên vô thức ghim chặt cảm xúc của mình vào người khác giới thân thiết gần đây nhất.
Nếu đúng như vậy, thì Lục Thời Hoan chắc chắn đang lợi dụng Ôn Cẩm Hàn để chữa lành vết thương cho chính mình.
Cô không thể chấp thuận hành vi này. Vì vậy, cô đã chọn cách xa anh.
Nghĩ xong, Ôn Cẩm Hàn cười khổ, bất lực.
Trên thực tế, có đôi khi anh thực sự hy vọng rằng Lục Thời Hoan có thể dùng anh để bù đắp lại tổn thương mà Ôn Thời Ý đã mang lại cho cô càng sớm càng tốt.
Anh sẵn sàng trở thành công cụ của cô, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Lục Thời Hoan hơn.
Vì vậy, Ôn Cẩm Hàn chấp nhận nghe theo ý của Lục Thời Hoan. Khi cô cố gắng hết sức tránh mặt anh, anh cũng sẽ cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn gặp cô và không làm tâm trạng cô bị xáo trộn.
Khi hai người tránh mặt nhau, việc gặp gỡ trở nên khó khăn.
-
Không nghi ngờ gì nữa, Lục Thời Hoan tránh gặp anh trong vài ngày là rất hữu ích.
Trái tim bị xáo trộn của cô đã hồi phục, thiện chí của cô đối với Ôn Cẩm Hàn dường như đã bị dập tắt thành công.
Vào ngày từ chức, Lục Thời Hoan đã chụp ảnh chung cùng với Văn Na, người mới đến để thay thế vị trí của cô.
Văn Na cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp, trạc tuổi Lục Thời Hoan, cô ấy trang điểm tinh tế, trang nhã, mặc một bộ đồ bản mùa thu mới của Chanel, trông ngọt ngào đúng kiểu con gái như Lục Thời Hoan.
Nhưng cô ấy hoạt bát hơn Lục Thời Hoan, giống như một con chim hoàng yến vừa bay ra khỏi lâu đài, đầy tò mò về mọi thứ từ thế giới bên ngoài.
Ngược lại, sự ngọt ngào của Lục Thời Hoan lại trầm lắng hơn.
Giống như đóa hoa trà trắng tinh nở rộ trong rừng sâu núi thẳm, sáng hơn ánh trăng, trong trẻo hơn tuyết, toàn thân toát ra hương thơm ngào ngạt.
Người ta không thể không muốn đến gần hơn một chút để tìm hiểu.
Việc bàn giao kết thúc vừa kịp đến giờ nghỉ giải lao buổi sáng.
Lục Thời Hoan sợ rằng sau khi cô rời đi sẽ không bao giờ có cơ hội ăn cơm trong nhà ăn của đội cứu hỏa, vì vậy cô quyết định sẽ rời đi sau khi ăn trưa ở căng tin.
Văn Na cùng cô đi dạo, trước khi đến nhà ăn cô ấy lấy trong ba lô LV của mình ra một hộp bánh quy kẹp sô cô la được đóng gói đẹp mắt.
Cô ấy nói rằng đó là do cô ấy tự làm ở nhà và muốn tặng nó cho người yêu của mình.