Chương 23

Ôn Cẩm Hàn đi siêu thị mua sữa chua đưa cho Lục Thời Hoan đang thất thần.

Những gì anh nói là cho cô uống cùng Tạ Thiển khi trở về, nhưng Tạ Thiển biết rõ Ôn Cẩm Hàn cố tình mua nó cho Thời Hoan, vì vậy sau khi về nhà, cô ấy đã từ chối sữa chua mà Lục Thời Hoan đưa.

"Mình đi gọi Tạ Thâm để báo bình an. Cậu đi tắm trước đi."

Tạ Thiển nháy mắt với Lục Thời Hoan một cái rồi đi ra ngoài ban công.

Thời Hoan để sữa chua vào tủ lạnh, lúc đi tắm trong đầu cô chỉ toàn những chuyện liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.

Hay những lời anh nói với Ôn Thời Ý, ánh mắt dịu dàng anh nhìn cô, và cả bốn hộp sữa chua trong tủ lạnh.

Mỗi thứ đều giống như đường sacaroza được rắc vào trái tim của Lục Thời Hoan, một cảm giác thật ngọt ngào.

Lục Thời Hoan ở trong phòng tắm một lúc lâu, tắm cho đến khi cô cảm thấy chóng mặt và thiếu dưỡng khí mới khiến cô thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình.

Căn phòng tắm rộng 10 mét vuông bốc khói nghi ngút, không khí trong không gian mờ ảo.

Lục Thời Hoan tắt nước cuối cùng nhớ tới bật quạt thông gió, sau đó quấn khăn tắm, một đầu tóc dài đen ướŧ áŧ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Tạ Thiển đã cắt một đĩa trái cây có dưa hấu và dưa hami đặt trên bàn trà.

Cô ấy cầm trên tay một cây kem vị đậu xanh, vừa nhìn thấy Lục Thiển Thiển thì trợn tròn mắt kinh ngạc không nhịn được cười: "Cậu đang lén lút vào phòng tắm nấu cơm sao?"

"Màu da y như con tôm bị nấu chín rồi."

Lục Thời Hoan lấy khăn khô lau tóc, không quan tâm đến lời trêu chọc của Tạ Thiển, chỉ nhíu mày, lo lắng đi tới ghế sô pha.

Cuối cùng, Lục Thời Hoan ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiển.

Im lặng một lúc, cô kéo khăn tắm trên đầu xuống, để mái tóc ướt buông xoã trên vai: "Thiển Thiển, cậu nghĩ mình bị bệnh sao?"

"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái ư?"

Tạ Thiển hơi lo lắng khi nghe cô nói.

Kết quả, Lục Thời Hoan lắc đầu, trầm giọng nói: "Đầu óc mình hiện tại chỉ toàn là Anh Cẩm Hàn..."

Tạ Thiển lo lắng: "..."

Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Lục Thời Hoan sẽ ném cho cô ấy một quả bóng lửa.

Lục Thời Hoan nói ra những lời kia, mỗi chữ đều như có sức nặng ngàn cân, hết chữ này đến chữ khác đập vào đầu Tạ Thiển, suýt đánh gục cô ấy tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Tạ Thiển đi tới cẩn thận nhìn Lục Thời Hoan nói nhỏ: "Có lẽ là không bị bệnh."

"Tình huống của cậu có thể là một triệu chứng."

Những lời nói của Tạ Thiển đã thu hút thành công sự chú ý của Lục Thời Hoan.

Hai người hai khuôn mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò của Lục Thời Hoan: "Là triệu chứng gì?"

Tạ Thiển nghiêm túc, nói từng chữ: “Triệu chứng của tình yêu”

Lời nói chậm rãi cố ý của cô ấy, khiến Lục Thời Hoan sững sờ, vài giây sau trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.

Rõ ràng, Lục Thời Hoan hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Thiển.

Có nghĩa là cô có thể đã yêu Ôn Cẩm Hàn.

Câu nói này thật là vô lý, Lục Thời Hoan nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, có chút phản kháng: "Làm sao có thể!"

"Làm sao mình có thể thích anh Cẩm Hàn ..."

"Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao lại nghĩ đến anh ấy?"

Lục Thời Hoan: "..."

Cô nghẹn lời bởi những câu nói của Tạ Thiển, khuôn mặt của cô ngày càng đỏ hơn.

Sau đó, Lục Thời Hoan chỉ vùi mặt vào đầu gối, lấy hai tay che lỗ tai, liều mạng lắc đầu: "Nếu cậu không nghe, mình sẽ không nói nữa."

Làm sao cô có thể thích Ôn Cẩm Hàn chứ? Đó là anh cả của Ôn Thởi Ý!

Tạ Thiển mỉm cười trước thái độ quá đỗi dễ thương của Lục Thời Hoan.

Không biết vừa rồi là ai đánh úp bất ngờ mà bây giờ giống như con đà điểu, chỉ biết vùi đầu vào đất.

“Thực sự anh Cẩm Hàn rất tốt, và không có lí do gì vô lý khi thích anh ấy.” Tạ Thiển an ủi cô.

Mặc dù Lục Thời Hoan che tai, giọng nói của Tạ Thiển vẫn lọt vào tai cô từ giữa các ngón tay, thậm chí cô còn nghe rất rõ ràng.

Đương nhiên, cô cũng biết Ôn Cẩm Hàn rất tốt, thật sự không ngại khi thích anh ấy.

Nhưng vấn đề là cô đã từng là bạn gái của Ôn Thời Ý, còn Ôn Cẩm Hàn là anh cả của Ôn Thời Ý... Thích anh cả của bạn trai cũ? Lục Thời Hoan không thể chấp nhận chuyện như vậy được.

Vì vậy, cô lắc đầu nguầy nguậy và mạnh mẽ từ chối Tạ Thiển.

Thấy cô phản kháng như vậy, Tạ Thiển không nói thêm gì nữa chỉ sợ nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.

Khi Lục Thời Hoan để tâm vào chuyện nào đó, tám con ngựa cũng không thể giữ cô lại.

Cách tốt nhất là chờ đợi, đợi cô tự hiểu ra và giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ lộn xộn đó.

“Được rồi, được rồi, đã muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Tạ Thiển vỗ vai Lục Thời Hoan, giải cứu cô khỏi dòng suy nghĩ xáo trộn.

Lục Thời Hoan gật đầu, sau khi ngừng nói liền đứng dậy trở về phòng.

Đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Tạ Thiển nói rằng cô đã bị Ôn Cẩm Hàn thu hút, nhưng Lục Thời Hoan đã không phủ nhận sau khi nghĩ về điều đó.

Cô có một chút tình cảm với Ôn Cẩm Hàn, nhưng vẫn còn một khoảng cách ngắn so với cái thích của cô. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý vẫn ở đó, tình cảm của Lục Thời Hoan dành cho Ôn Cẩm Hàn đột ngột dừng lại ở sự ưu ái nhỏ nhất, và không còn tiến về phía trước được nữa.

Nói một cách đơn giản, Lục Thời Hoan đã cắt bỏ hạt giống trong trái tim mình ngay khi nó nảy mầm.

Lý trí của cô không cho phép cô thích anh cả của bạn trai cũ, cô luôn cảm thấy đó sẽ là một chuyện đặc biệt phiền toái.