Chương 22

Vẻ mặt thoải mái và vui vẻ không có vẻ gì là giả vờ.

Lục Thời Hoan dường như không buồn lắm, và cũng không cần sự an ủi của cô ấy cho lắm.

Tạ Thiển có chút sững sờ, há miệng rồi ngậm lại.

“Thiển Thiển, mình có thể ăn thêm một đĩa tôm luộc được không?” Sau khi Lục Thời Hoan vào chỗ ngồi, cô liếc nhìn Tạ Thiển thoải mái hỏi một câu.

Tạ Thiển vẫn còn đang sững sờ, không khỏi trợn to hai mắt, sau vài giây, sững sờ gật đầu "Được, được ..."

Có được sự đồng ý của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan liền gọi người phục vụ đang đến giao đồ uống và gọi thêm một suất tôm luộc khác.

Trước đây cô không thoải mái, ăn không biết mùi vị gì. Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn, cảm giác thèm ăn cũng tự nhiên được cải thiện, cô chỉ cảm thấy món tôm luộc rất ngon, ăn còn chưa no.

Sau khi người phục vụ dọn món ăn, Lục Thời Hoan dẫn đầu đặt một con tôm lên đĩa rồi từ từ bóc vỏ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô nhúng con tôm đã được bóc vỏ cẩn thận vào bát của Ôn Cẩm Hàn.

Ôn Cẩm Hàn đang đặt một tay lên tách trà, các khớp ngón tay đông cứng lại, nhưng anh không phản ứng thậm chí cho đến khi nước trà nóng trong tách làm bỏng tay.

Anh cụp mắt nhìn con tôm trong bát, muôn ngàn cảm xúc ẩn hiện dưới hàng mi, trong lòng như nồi nước sôi không ngừng có khí nóng xông lên, từng đợt một, trên đầu có bọt nước bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Lục Thời Hoan bóc từng con tôm một, sau khi bóc xong liền gửi đến bát của Ôn Cẩm Hàn.

Sự chu đáo và dịu dàng đó vốn dĩ thuộc về Ôn Thời Ý.

Vì vậy, theo suy nghĩ của Ôn Thời Ý, sự nhiệt tình của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn chẳng qua là khıêυ khí©h trắng trợn, trong lúc nhất thời anh ta không nghĩ tới cô lại làm chuyện này với người khác.

Trong lòng anh ta đã tích tụ đủ cơn tức giận đến mức không thể kìm nén được nữa.

Là quản lý của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành đương nhiên là người hiểu anh ta nhất. Thấy sắc mặt Ôn Thời Ý lại chìm xuống, người đàn ông vội vàng tìm đề tài để hòa tan bầu không khí lạnh lẽo trên bàn.

Về phần Ôn Thời Ý, anh ta tức giận lấy một điếu thuốc và bật lửa từ Quan Định Thành rồi rời đi.

-

Sau khi rời Thất Hương Lâu, hai nhóm người đã hoàn toàn tách ra.

Cao Minh Nguyệt và Ôn Thời Ý ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, họ cùng nhau đi ra ngoài và đương nhiên họ phải quay về cùng nhau.

Lúc thanh toán, Quan Định Thành là người dẫn đầu, đại khái là nói cảm ơn Tạ Thiển đã đồng ý cho họ ghép bàn nên bữa ăn này là do Ôn Thời Ý mời.

Tuy nhiên Tạ Thiển từ chối, trực tiếp chuyển lại tiền WeChat của Tạ Thiển.

Khi chuyển tiền Tạ Thiển nhìn Quan Định Thành cười mỉa mai: "Không ngờ anh ở cùng Ôn Thời Ý cũng không dễ dàng” " Chúng tôi không thể hưởng số tiền mà anh ta hy sinh nhan sắc mãi mới có được ."

"Nó thật bẩn, thật kinh tởm."

Vừa dứt lời, cô ấy cũng liếc nhìn Lục Thời Hoan bên cạnh trên mặt mang theo nụ cười lẩm bẩm: “ Đúng không Hoan Hoan?"

Lục Thời Hoan liếc nhìn nụ cười đông cứng trên mặt Quan Định Thành và Ôn Thời Ý đang hút thuốc trong bóng tối ở bậc thềm cách đó không xa.

Anh ta chắc chắn đã nghe thấy lời của Tạ Thiển.

Trên thực tế vào lúc này, Lục Thời Hoan khá ngưỡng mộ Tạ Thiển.

Nếu cô ấy có tính cách phóng túng của Tạ Thiển, cô đã không dành nhiều năm như vậy cho Ôn Thời Ý.

Đáng lẽ ra, cô nên từ bỏ Ôn Thời Ý ngay khi biết rằng anh ta đã phải lòng hoa khôi ở trường.

Đáng tiếc cô không phải là Tạ Thiển, hai mươi năm qua cô chỉ là một con thỏ con hiền lành, tình cảm, tận tâm tận lực.

Trên đường trở về, Lục Thời Hoan không ngừng ngẫm nghĩ.

Vì vậy dọc đường đi cô có chút lơ đễnh, ngồi vào ghế sau của taxi, chống một tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh đêm đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Tạ Thiển ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn trên ghế phụ, chủ đề chỉ giới hạn trong công việc và phong cách âm nhạc của bọn họ.

"Anh Cẩm Hàn và đội phó Khúc quen biết nhau như thế nào?"

"Anh ta là bạn cùng phòng của tôi và học trưởng thời đại học."

Vào thời điểm đó, có một tòa nhà ký túc xá trong trường đang được sửa chữa, Khúc Thành Phong bị buộc vào ký túc xá của họ, là bạn giường trên giường dưới với Ôn Cẩm Hàn suốt một năm.

Tạ Thiển gật đầu đã biết, sau một lúc im lặng hỏi: "Hai người là bạn tốt của nhau à?"

"Đúng vậy."

Để có thể trò chuyện tốt hơn với Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn không ngừng nghiêng người trên ghế, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía Lục Thời Hoan đang ngả nghiêng về phía sau.

Khi nói chuyện với Tạ Thiển, mắt anh chỉ thỉnh thoảng rơi vào cô ấy để thể hiện sự tôn trọng.

Thời gian còn lại, anh căn bản đặt ở trên người Lục Thời Hoan đang ngẩn người dựa vào cửa sổ xe và cau mày.

“Vậy à?” Tạ Thiển trầm ngâm suy nghĩ, rồi im lặng.

Một lúc sau, , Ôn Cẩm Hàn mới nhận ra điều gì đó và giải thích về Khúc Thành Phong: "Ngày thường Lão Khúc trông không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ làm việc vẫn rất tốt và là một người ngay thẳng."

Tên sát nhân chạy trốn đến Dung Thành trước đó đã bị bắt bởi Khúc Thành Phong còn manh mối do Ôn Cẩm Hàn cung cấp.

Khúc Thành Phong còn trẻ mà đã trở thành đội phó của Đội Cảnh sát Hình sự Dung Thành, đương nhiên là người có năng lực.

Tạ Thiển biết điều này, những lời của Ôn Cẩm Hàn chỉ càng làm cô ấy bị thuyết phục hơn.

Cả ba bắt taxi đến cổng tiểu khu.