Du Tam thật hận không thể đánh cho Trình Khanh khựng lại, tên tiểu tử mặt vàng này cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Nhưng Trình Khanh không gian lận, chuyện hôm nay thật là hắn lỗ mãng, Du Tam vừa xấu hổ vừa buồn bực, khi hoàn hồn trở lại Trình Khanh đã đi theo Trình Ngũ lão gia rời đi.
Mấy đồng môn của Du Tam cũng có chút ngượng ngùng.
Đối với Trình Khanh, bọn họ thật là không mừng, vừa nghe nói có người gian lận liền nghĩ tới Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn điều tra rõ chân tướng còn trả lại trong sạch cho Trình Khanh, những ác ý phỏng đoán lúc trước của mấy người liền có vẻ thực hẹp hòi.
“Mạnh Hoài Cẩn cũng đã nói hắn có trình độ thi đậu thư viện, xem ra một thời gian nữa hắn sẽ trở thành sư đệ của chúng ta, Du Tam, ngươi thật sự phải nhận lỗi trước công chúng sao?”
Du Tam cắn răng: “Đại trượng phu “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”, ta có thể hướng hắn xin lỗi, nhưng việc nào ra việc đó, ta vẫn sẽ nhìn chằm chằm hắn, Trình Khanh lần này tuy không gian lận, không đại biểu nhân phẩm của hắn tốt, cha hắn là người tham ô bạc cứu tế, ta không tin trúc xấu có thể mọc ra măng tốt!”
Ách, Du Tam thật là chấp nhất.
Nhưng Du Tam làm như vậy cũng không kỳ quái, ngay cả mấy người bọn họ cũng muốn thân cận với Trình Khuê hơn.
Nếu Trình Khanh vào được thư viện, tình cảnh của Trình Khuê sẽ rất xấu hổ, một bút không viết ra được hai chữ “Trình”…… Không đúng, chịu ảnh hưởng không chỉ có là Trình Khuê, còn có con cháu Trình thị khác, Trình Tri Viễn tham ô ngân lượng cứu tế, con cháu Trình thị đều sẽ lấy Trình Tri Viễn làm hổ thẹn, cho nên giận chó đánh mèo đến Trình Khanh.
Đồng môn của Du Tam lẩm bẩm nói: “Hắn dù cho có thi được vào thư viện, cuộc sống cũng sẽ không tốt được.”
Du Tam hung hăng trừng mắt nhìn đồng môn một cái, “Như thế nào, ngươi thực đồng tình với tên tiểu tử kia?”
Đồng môn lắc đầu.
Cũng không đến mức đồng tình, con trai của quan phạm tội đương nhiên phải chịu phỉ nhổ, đừng nói cha đẻ phạm tội không quan hệ cùng nhi tử, Trình Tri Viễn tham ô bạc cứu tế, Trình Khanh khẳng định cũng đã từng chi tiêu bạc này!
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy màn tự biện bạch vừa rồi của Trình Khanh thực dối trá.
—— cái gì mà phải dựa vào trong tộc tiếp tế, nghèo không có tiền thuê vυ" già, Trình Tri Viễn là người đã từng làm huyện lệnh, triều đình lại không niêm phong gia sản của Trình Tri Viễn, Trình Khanh sao có thể thiếu tiền được!
Trình Khanh không biết chính mình từng được người ta đồng tình trong ngắn ngủi.
Có biết cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Không phải ai cũng có tư cách đồng tình nàng được không, liền giống như hiện tại, Trình Khanh chỉ cần được ngũ phòng đồng tình.
Đi theo Trình lão ngũ gia trở về thành, ở trong phủ ngũ phòng gặp được Liễu thị và ba tỷ tỷ, Liễu thị mí mắt sưng đỏ, vừa thấy liền biết là đã khóc rất nhiều, ba tỷ tỷ cũng vây quanh nàng hỏi han ân cần biểu đạt lo lắng.
Oán hận của Trình Khanh đối với nhị phòng lại nhiều thêm hai phân, nàng đã nói qua muốn thay ‘ Trình Khanh ’ chiếu cố Liễu thị, mỗi lần dính lên nhị phòng, Liễu thị không phải bị thương thì chính là rơi lệ!
Lý thị nghe xong mọi việc đã trải qua, rất là đồng tình Trình Khanh, đang êm đẹp đi khảo thí cũng có thể bị mưu hại, không phải thiên tai mà là nhân họa, đứa nhỏ này thật là bị ủy khuất.
“Nghe thúc gia của cháu nói, Mạnh Hoài Cẩn ở thư viện cũng tán thành trình độ của cháu, hắn chính là Giải Nguyên của lần thi Hương trước, ánh mắt rất bắt bẻ……Đứa nhỏ này, cháu chân chính là đã khổ đọc không ngừng.”