Chương 43: Đứa nhỏ này da mặt thật hậu!

Đương nhiên, nếu ích lợi cũng đủ lớn, ngay cả hoàng đế bệ hạ của triều Đại Ngụy cũng có thể bị thu mua, huống chi chỉ là một Giải Nguyên.

Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ giá trị của chính mình quá nhỏ, không đáng để người khác dùng nhiều tiền hãm hại nàng nha!

Mạnh Hoài Cẩn làm Chu ma ma và đám người Du Tam ăn mệt, Trình Khanh âm thầm cao hứng, không đến mức lập tức dán một cái nhãn “người tốt” cho Mạnh sư huynh, nhưng tạm thời tới xem, Mạnh sư huynh cũng không phải người xấu.

Làm nhiều bài thi cũng không có gì không tốt, Trình Khanh chỉ coi như học tập, cũng không phải mỗi một đạo đề nàng đều có thể làm đúng, nếu phu tử thư viện nhìn bài thi của nàng, tổng kết ra cơ sở của nàng bạc nhược, vậy đó chính là thu hoạch ngoài ý muốn!

Viết đến bài thi thứ sáu, rất nhiều người đều không chịu đựng nổi, Trình Khanh nghe nói tộc trưởng Trình Ngũ lão gia cũng tới thư viện, trong lòng càng vui vẻ.

Kế sách của Mạnh Hoài Cẩn rất nhanh liền sẽ có hiệu lực đi……

Quả nhiên, bài thi thứ sáu nàng mới viết hơn một nửa, có người trong trường thi đã không chịu nổi trước, buông bút tỏ vẻ kháng nghị.

Có người ồn ào không thi nữa, cũng có người nói thư viện lăn lộn người, còn có người mắng Mạnh Hoài Cẩn.

Mạnh Hoài Cẩn và Trình Ngũ lão gia mang theo mấy hộ viện tiến vào, trực tiếp chế trụ người.

Một thí sinh đại khái cảm thấy dù sao cũng không có hy vọng thi đậu, liền bất chấp, nghi ngờ Mạnh Hoài Cẩn không có tư cách bắt người.

Mạnh Hoài Cẩn không dao động:

“Gian lận khoa cử bị bắt được, triều đình sẽ có xử phạt, các ngươi tới tham gia khi nhập học thư viện, nếu có người gian lận, thư viện cũng có tư cách điều tra rõ ràng.”

Không phục?

Không phục cũng phải chịu!

Mạnh Hoài Cẩn giờ phút này không chỉ là Giải Nguyên, phía sau hắn còn có thư viện Nam Nghi chống lưng.

Thí sinh làm trái lại mặt đều nghẹn đỏ, không tránh thoát được kiềm chế của hộ viện, chửi ầm lên với Mạnh Hoài Cẩn.

Mạnh Hoài Cẩn chỉ coi như không nghe thấy, lại từ trong một đống bài thi lục xem, lại lần nữa tuyên bố một ít người có thể xuống núi, lần này trong đó thình lình bao gồm cả Trình Khanh —— cách làm của Mạnh Hoài Cẩn là cho nước vào dầu nóng, các thí sinh vốn đã bị một bài thi tiếp theo một bài thi làm cho bực bội, lúc này đều bạo phát!

Mạnh Hoài Cẩn tuyên bố ai xuống núi cũng được, duy độc không thể là Trình Khanh.

Sự tình chính là vì Trình Khanh mà dựng lên, làm hại tất cả mọi người lăn lộn lâu như vậy, Trình Khanh lại có thể nhẹ nhàng thoát thân?

“Ngươi đây là thiên vị!”

“Đúng vậy, là thiên vị, bởi vì người gian lận là con cháu Trình thị……”

“Đường đường là một Giải Nguyên, cũng muốn chụp mông ngựa Trình thị, không hề khí khái!”

Trình Ngũ lão gia vuốt râu dê không nói chuyện, người biết đọc sách, biết khảo thí đương nhiên là có bản lĩnh, nhưng biết đọc sách không có nghĩa là biết làm việc, thừa dịp này Trình Ngũ lão gia còn muốn quan sát Mạnh Hoài Cẩn thêm.

Ngũ lão gia vốn là vì Trình Khanh mà đến, lúc này trọng tâm hoàn toàn đã thay đổi, chỉ cần xác nhận Trình Khanh không gian lận, Ngũ lão gia có thể không vội không chậm xem diễn.

Trình Khanh thành thành thật thật làm con chim cút, lúc này nàng không thích hợp tỏ ra nổi bật, vẫn nên nhường cho Mạnh Hoài Cẩn phát huy đi!

Đối mặt với sự nghi ngờ của thí sinh, Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày:

“Chụp mông ngựa Trình thị?”

Hắn chỉ chỉ bốn phía:

“Không có Trình thị xây dựng lên thư viện Nam Nghi, mời danh sư về dạy dỗ, Mạnh mỗ cũng sẽ không có công danh hôm nay, ta cảm kích Trình thị thì có gì không đúng! Các ngươi khen ngược, dưới chân dẫm lên mảnh đất thư viện của Trình thị, chỉ mỗi việc làm thêm mấy tờ bài thi, liền trái lại nghi ngờ gia phong của Trình thị, ta nói Trình Khanh không có gian lận, các ngươi nhất định phải nói hắn gian lận, thân phận con cháu ‘ Trình thị ’ của hắn thật sự khiến các ngươi có thành kiến như vậy sao?”