Nhân khẩu nhị phòng kỳ thật cũng không phức tạp, Trình Khanh phỏng chừng lần này đi đến nhị phòng sẽ chỉ có thể nhìn thấy Chu thị và tam thẩm Hoàng thị, cùng với nữ nhi của tam thẩm.
Trình thị Nam Nghi có một gia quy mà Trình Khanh rất thích, không biết do vị tổ tiên nào lập ra, con cháu Trình thị qua 40 tuổi không có con trai mới có thể nạp thϊếp, gia quy này được người Trình thị chấp hành rất tốt, cho nên toàn bộ nhị phòng, bao gồm cả Trình Tri Viễn đã qua đời cũng không có nạp thϊếp, trong nhà không có thứ nam, thứ nữ!
Trình Tri Viễn vừa chết ở tuổi 40, nếu còn sống, cũng không biết có ý tưởng nạp thϊếp sinh con hay không, rốt cuộc Trình Khanh cũng chỉ là con trai giả, nếu tính ra, Trình Tri Viễn cũng coi như là tuyệt hậu……Nhưng nếu Trình Tri Viễn có tính toán nạp thϊếp, năm đó cũng sẽ không nuôi Trình Khanh như con trai, thậm chí mấy năm trước còn gởi thư cho trong tộc, ghi tên ‘ Trình Khanh ’ vào gia phả.
Khi Trình Tri Viễn viết thư, cũng đã chặt đứt ý niệm nạp thϊếp sinh con đi?
Trình Khanh nhất thời cũng có chút buồn bã.
Trong trí nhớ, Trình Tri Viễn cực kỳ yêu thương ‘ Trình Khanh ’, cho nên khi Trình Tri Viễn treo cổ ở huyện nha, ‘ Trình Khanh ’ cũng liền ngã bệnh ——
“Tiểu lang, đã đến!”
Trình Khanh hồi phục lại tinh thần, nhìn cửa nhị phòng.
“Đi thôi mẫu thân, chúng ta đi vào.”
Sự trấn định của Trình Khanh cũng ảnh hưởng tới Liễu thị và ba nữ nhi đi theo phía sau nàng, cùng đi đến thượng phòng để gặp Chu lão phu nhân.
Tòa nhà Nhị phòng có vài sân, sân nối tiếp sân, thập phần khí phái.
Tháng ba mùa xuân, đi ngang qua hoa viên thấy một mảnh sắc màu rực rỡ, các nha hoàn cũng ăn mặc ngăn nắp, trong tòa nhà này, không có ai vì Trình Tri Viễn qua đời mà khổ sở, bọn họ ngay cả ý tưởng giả vờ giả vịt cũng không có.
Liễu thị khó chịu, Trình đại nương tử tức giận, Trình Khanh lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
Được dẫn tới thượng phòng, một nha hoàn vén mành cho Trình Khanh, duỗi tay liền lộ ra vòng ngọc trên cổ tay.
Ở trong trí nhớ của ‘ Trình Khanh ’, Liễu thị cũng có một cái vòng tay cùng loại, ngày thường thập phần yêu quý, ngay cả đeo cũng sợ va chạm.
Trình Khanh thu hồi tầm mắt.
Cho nên nói, thanh cao có tác dụng gì, bạc của nhị phòng, nếu các nàng không tiêu cũng là để lại cho đám người Chu thị tiêu.
Trình Khanh đã dự đoán sai, thượng phòng không có tam thẩm và một đám đường huynh muội, chỉ có một mình Chu lão phu nhân.
Quản sự ma ma truyền lời cười, đi theo hầu hạ một phụ nhân nhìn qua chừng năm mươi tuổi, đây là kế tổ mẫu Chu thị của Trình Khanh.
Tướng mạo của Chu thị cũng không khắc nghiệt, mặt tròn có phúc khí, ấn tượng đầu tiên là rất hòa ái.
“Gặp qua lão phu nhân.”
Liễu thị dẫn mấy người Trình Khanh chào hỏi Chu lão phu nhân.
Lão phu nhân khuôn mặt hòa ái lại nói chuyện không xuôi tai, ‘hừ’ một tiếng: “Đứng lên đi, khi Tri Viễn tục huyền, cũng không hỏi qua ý kiến của người kế mẫu này, ngươi đã là người mà chính hắn vừa ý, lão thân ta cũng không dám làm khó dễ ngươi.”
(*) Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Chỉ hai câu nói đã khiến Liễu thị kinh hoàng vô thố.
Trình Khanh đứng thẳng thân mình, còn nâng Liễu thị đứng dậy:
“Mẫu thân, mẫu thân đừng có cô phụ sự từ ái của tổ mẫu, mau đứng lên đi, vì đưa quan tài của phụ thân về quê, mẫu thân dọc theo đường đi đã phải vất vả rất nhiều rồi.”