Chương 04: Va chạm (3)

Tay nhỏ yếu ớt mềm mại lướt qua đai lưng, vói vào trong áo vest anh, chạm đến áo sơ mi bên trong.

Hoắc Đông nhíu mày, đưa tay ra phía sau, ngăn sự thâm nhập của cô lại.

Một cái tay khác vẫn nhanh chóng lật văn kiện.

Hướng Tình nghĩ, người đàn ông này có phải thời điểm làʍ t̠ìиɦ cũng có thể vừa kí©h thí©ɧ thọc vào rút ra vừa mở máy tính ra làm việc hay không?

"Luật sư Hoắc, thời gian chỉ còn mười lăm phút, chỉ có thể nhìn một lần nha, đừng phân tâm." Tiếng nói mềm mại, âm cuối kéo dài, ái muội ngọt ngào.

Ngụ ý là không nên phân tâm ngăn cô lại.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái thật sâu, thu tay lại.

Thuận lợi mà trấn an người đàn ông, Hướng Tình vói tay vào sau lưng anh dao động, cách một lớp áo sơ mi mỏng, vuốt ve đường cong cơ bắp phần lưng.

Một chút, lại một chút, câu lấy, vẽ, xoa.

Dọc theo mỗi cơ bắp, cách quần áo chạm đến lỗ chân lông.

Thân thể Hoắc Đông rõ ràng căng cứng lên, âu phục vốn thẳng thóm càng vạch thêm giới hạn không thể xâm phạm rõ ràng.

Hướng Tình nghĩ, tập luyện như thế nào mới có thể luyện mỗi một khối cơ bắp toàn thân đến hoàn mỹ như vậy, không tệ chút nào.

Cô tham lam mà vuốt ve, trên đầu ngón tay, cảm xúc chất liệu vải áo sơ mi thật tốt, thật trơn mượt.

Hoắc Đông cảm giác cả người có dòng điện chạy qua, ngón tay nắm chặt thành quyền, lại buông ra.

Như có rắn vòng sau lưng.

Hướng Tình vuốt ve qua lại cái eo mạnh mẽ, giữa mày người đàn ông ngày càng nhíu lại, ánh mắt càng ngày càng sâu, càng ngày càng ngưng trọng, cái cằm cương nghị, đường cong cổ đều căng thẳng lên.

Cô vừa lòng nhìn phản ứng của Hoắc Đông, ngón tay đi xuống, dọc theo lưng quần, vói vào sau thắt lưng trong quần.

Tìm được vạt áo sơ mi được nhét phía trong, cô nhẹ nhàng, từng chút từng chút, kéo áo sơ mi từ trong quần xả ra. Sau đó bắt tay vói vào bên trong áo sơ mi, trực tiếp vuốt ve trên phần lưng cường tráng của người đàn ông.

Tay nhỏ trắng nõn mềm mại dán lên làn da kiên cố.

Hoắc Đông thở mạnh một tiếng trầm thấp, cau mày, khép mạnh một phần văn kiện lại, ném qua một bên, rồi cầm lấy phần văn kiện cuối cùng bên cạnh, lại vùi đầu đọc.

Hướng Tình cười trộm, vuốt làn da Hoắc Đông dần dần nóng lên, cơ bắp rắn chắc, cô cảm thấy áp lực trong phòng tư liệu trở nên càng ngày càng nặng nề, làm người ta hô hấp càng thêm khó khăn.

Cô miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân, cảm giác được dưới thân lại có một dòng nước trào ra, chỗ sâu trong bụng khó nhịn phát ngứa, qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, vệt nước lan tràn đến trên tất chân cô, nhiễm ướt một mảnh.

"Ưʍ......" sắc mặt Hướng Tình ửng hồng, đôi mắt ngập nước, hơi híp lại, khó nén mà ngâm khẽ một tiếng.

Huyệt Thái Dương Hoắc Đông trướng đau, bụng nhỏ có dòng nhiệt dâng lên, anh nhắm mắt, ngưng thần, lại lần nữa mở ra.

Hướng Tình vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi.

Tay tiếp tục ở bên hông căng chặt mà dao động tới tới lui lui, ngón tay thỉnh thoảng khıêυ khí©h cơ bắp phần lưng, lưu luyến quên về.

A, thời điểm làʍ t̠ìиɦ, cái eo vững chắc này nhất định có thể kí©h thí©ɧ thật sự có lực.

Móng tay xẹt qua cơ bắp cứng rắn nóng lên của anh.

Như có như không trêu chọc, một kích trí mạng.

Muốn dùng đầu lưỡi liếʍ cơ bắp dưới bàn tay, liếʍ đến nỗi người đàn ông áp lực phát ra tiếng kêu rên.

Tiếng nói Hoắc Đông lạnh nhạt trầm thấp như vậy, rêи ɾỉ nhất định rất mê người.

Mắt thấy tài liệu trong phòng cũng sắp xong, cô nhét áo sơ mi của Hoắc Đông vào lại trong quần, sửa sang áo vest một chút.

Lại khôi phục quần áo đoan trang ngay thẳng, bộ dáng luật sư cấm dục biết kiềm chế.

Trừ bỏ nhiệt độ cơ thể kịch liệt cao lên cùng hô hấp nặng nêc, hết thảy như không hề xảy ra chuyện gì.

Cô thò lại gần, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Luật sư Hoắc, đã đến giờ dừng lại rồi."

"Bang" một tiếng, Hoắc Đông dùng sức khép lại một quyển folder cuối cùng.