Chương 31

Hàn Mục Vi không biết chính là lúc này cả người nàng đang bị một đoàn ánh sáng màu tím bao vây lấy, tuyết lang vương vì trốn tránh không kịp mà bị kiếm khí gọt bỏ tứ chi, từ trên không ngã xuống ở bên suối mà giận bạo yêu đan, chấn sụp toàn bộ sơn động. Mà dòng suối nàng đang ẩn thân kia cũng lạ, tuy bị chấn đến chia năm xẻ bảy, nhưng nó giống như sống mà thực mau lại hội tụ đến cùng nhau, khôi phục thành nguyên dạng, như cũ thanh triệt thấy đáy, chỉ là đáy hồ không có thân ảnh của Hàn Mục Vi.

"Không tốt" - Thiện Đức chân quân đang ở Tiêu Dao Phong bế quan đột nhiên lấy tay che bụng, miệng phun máu tươi, lập tức hóa thành một đạo lôi màu tím bay ra Thiên Diễn Tông. Bên này dư âm sơn động bị chấn sụp còn không có tan mất, Thiện Đức chân quân liền chạy tới, đứng thẳng ở cửa động nhíu mày, mùi máu tươi quá nùng!

Lấy ra hồn bài của tiểu béo nha đầu nhìn thoáng qua, hắn mới yên tâm: "Người không chết" - Sau lại cất đi, lúc trước tuy ném nàng đến rừng Mạc Nhật này, nhưng hắn cũng trừu một sợi hồn lực phong ở Thần phủ của nàng. Có phần hồn lực đó, ít nhất có thể bảo nàng tánh mạng vô ngu, nhưng hôm nay hắn vẫn là bị kinh tới rồi. Từ lúc thu cái tiểu nghiệt đồ này, liền không một ngày là sống yên ổn, hôm nay Chu Thiện Đức hắn lấy tâm ma thề, cuộc đời này sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa.

Chân phải dùng sức dậm một cái, những cái đá vụn đổ ở cửa sơn động đã bị vỡ, Thiện Đức chân quân khoanh đôi tay từng bước thổi râu trừng mắt mà đi vào sơn động. Nhìn trên mặt đất tứ tung ngang dọc xác chết của sói, hắn không khỏi nâng nâng mi, đây là gặp được bầy sói, thần thức đem cái sơn động này trong ngoài đều quét qua một cái, cũng không thấy có người sống: "Ách?" - Không có khả năng, lũ hồn lực của hắn còn không có hao hết, béo nha đầu nhất định còn ở trong sơn động này: "Ti" - Chỉ là như thế nào đột nhiên lại không có thần hồn lôi kéo rồi?

Một cái vòng bảo hộ hình tròn có màu tím bao vây lấy Hàn Mục Vi cùng nhau dường như rớt vào một cái động không đáy, vẫn luôn rơi xuống. Ở thời điểm muốn rơi xuống đến đáy của động, Muộn Côn nằm ở bên hông Hàn Mục Vi đột nhiên bay khỏi, lao ra vòng bảo hộ màu tím kia, oanh một cái mà đánh ở đáy động, nháy mắt đáy động liền nứt ra một cái lỗ vừa vặn có thể làm vòng bảo hộ thông qua. Bất quá sau khi đi qua cái cửa động kia, vòng bảo hộ liền biến mất, lộ ra Hàn Mục Vi còn vẫn duy trì tư thế bò như rùa, sau khi nàng rơi xuống thì đáy động lại khôi phục thành bộ dáng phía trước.

"Phanh.. xôn xao.."

Hàn Mục Vi rớt vào một cái bồn thật lớn chứa đầy tương nham thạch màu trắng ngà, sau đó chậm rãi chìm vào đáy bồn, thân thể nàng dần dần bắt đầu phát trướng, càng lúc càng lớn, nguyên bản ngũ quan thanh tú cũng bị tễ đến biến hình, nhưng dù vậy nàng như cũ cũng không có chút phản ứng nào, giống như một người chết.

Liền ở thời điểm Hàn Mục Vi sắp bị căng bạo, dậy đằng màu xanh biếc đột nhiên từ nàng quanh thân lộ ra, ra tới bao bọc lấy nàng, ngay sau đó từ đan điền nàng bay ra một cây kim côn ám sắc vàng. Kim côn vừa xuất hiện, liền dường như toàn thân mọc đầy miệng, bắt đầu giống như chết đói mà hấp thu nùng tương quanh thân. Nguyên bản tương nham thạch đều sắp tràn ra, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng giảm bớt, trong nháy mắt liền không còn một nửa.

Kim côn của Hàn Mục Vi lúc này cũng đã xảy ra một tia biến hóa, một loại hoa văn phi thường cổ xưa chậm rãi một chút một chút mà hiện ra ở bên ngoài kim côn, từ thiển tới thâm, từ chậm đến mau. Theo hoa văn càng ngày càng rõ ràng, kim côn dường như cũng đang hợp lực, tốc độ hấp thu nùng tương càng lúc càng nhanh.

Thực mau nùng tương màu trắng ngà liền không có, nhưng kim côn dường như còn chưa đủ, như cũ vẫn không ngừng hấp thu, sương mù màu trắng quanh thân nó trở thành mục tiêu mới của nó. Hàn Mục Vi lúc này cũng đã khôi phục bộ dạng phía trước, lẳng lặng mà nằm ở đáy bồn của nham thạch. Bên người nàng có một người tí hon đổi mũ cỏ xanh đang thủ, trên tay nó nắm lấy sợi tơ màu đỏ, đầu khác của sợi tơ cột lấy một con củ cải trắng toàn thân ngọc sắc còn đang giãy giụa: "Chạy đi, ngươi có bản lĩnh thì chạy đi" - Hừ, nó không thích nhất là tham.

Một ngày đi qua, chẳng những nùng tương không có, ngay cả màu trắng sương mù cũng đều bị kim côn nuốt. Không có sương mù che lấp, hoàn cảnh xung quanh cũng lộ ra. Tiểu Thiên Bồ nhìn những linh thạch có phẩm tướng cực hảo ở trong hang động, hơi hơi mỉm cười: "Muộn Muộn Nhi, nhiêu đây hẳn là đủ cho ngươi dùng, yên tâm lớn mật mà hút đi, bỏ lỡ cơ hội lần này liền khó gặp lại" - Chẳng qua việc này không thể để Vi Vi Nhi biết, bằng không nhật tử của Muộn Muộn Nhi về sau liền khổ sở, rốt cuộc đây là một cái linh mạch cực phẩm.