Chương 30

Liên tiếp giải quyết hai con tuyết Phong Lang, Hàn Mục Vi cũng chưa ngừng lại, thừa dịp bầy sói còn hỗn loạn, tay trái kết ấn, Muộn Côn ở tay phải đảo qua tường đất đứng lên, dựa vào một mặt của tường đất, còn không có tới kịp thở, nàng liền nghe được phanh phanh vài tiếng, không cấm nhẹ giọng mỉm cười nói: "Như thế nào giống Hôi Thái Lang ngu như vậy?"

Tường đất chỉ có thể ngăn cản nhất thời, Hàn Mục Vi thu hồi Muộn Côn liền lập tức lấy ra một cái sát trận bày ở phía sau cách đó không xa, sau đó nắm chặt Muộn Côn đứng cách tường đất một trượng làm trận địa sẵn sàng đón quân địch, rất có một loại khí thế "một anh giữ ải, vạn anh khó vào".

Liên tiếp vài lần va chạm, Hàn Mục Vi dựng tai cẩn thận phân rõ thanh âm, thần thức nhìn chằm chằm bầy sói bên kia tường đất: "Tới" - Vừa dứt lời, một đầu tuyết Phong Lang liền đem tường đất đánh vỡ thành một cái động, nàng nghênh diện tới, đánh đòn cảnh cáo, gõ nát đầu sói, thuận tay đem nó thu vào túi trữ vật, lập tức lại đem động trên tường lấp lại.

Đồng dạng tiết mục liên tiếp diễn ra trên mặt đất, Hàn Mục Vi giải quyết một đầu lại một đầu tuyết Phong Lang, bất quá nàng lại không có nửa phần cao hứng, ngược lại cảm giác càng ngày càng không ổn. Đa phần loại quần cư yêu thú như này, bên trong bầy sói chắc chắn sẽ có một con lang đầu đàn hoặc là Lang Vương, trên trán Hàn Mục Vi bắt đầu đổ mồ hôi, lang luôn luôn mang thù, nàng gϊếŧ nhiều tuyết Phong Lang như vậy, nói không chừng Lang Vương hẳn là cũng mau chịu không được?

"Phanh"

Hàn Mục Vi nghe tiếng tuy lập tức tránh lóe, nhưng tay phải đang nắm chặt Muộn Côn vẫn là bị chấn đến tê dại, nhìn bị lưỡi dao gió tước đi hết nửa bên tường đất, tảng đá treo trong lòng nàng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.

Một con tuyết lang cả người phiếm bạch quang, tư thái ưu nhã mà lướt qua tường đất, phía sau nó có không ít tuyết Phong Lang theo đuôi. Hàn Mục Vi trừu trừu cái mũi, trên mặt mang theo cười, còn ý đồ phân rõ phải trái: "Là đám con cháu của ngươi trêu chọc ta trước, ta cũng là bất đắc dĩ" - Vừa thấy con tuyết lang vương tứ giai này, nàng liền biết không tốt.

Tuyết lang vương dường như có thể nghe hiểu lời của Hàn Mục Vi, cặp mắt màu bạc kia ngầm có ý khinh miệt, giống như đang nói ấu tể này của nhân loại gϊếŧ đồng tộc của nónhiều như vậy còn tưởng giảo biện, quả nhiên nhân loại đều là giảo hoạt gian trá.

Hàn Mục Vi chậm rãi di động bước chân để lui về sau, nếu không thể dùng lực, nàng tự nhiên cũng không có tính toán đánh bừa. Yên lặng mà từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên kiếm khí cầu năm đó Thiên Nhất lão tổ cho nàng dùng để bảo mệnh, thứ này trước nay nàng còn chưa dùng qua, liền không biết uy lực nó như thế nào?

Tứ giai tuyết lang vương cũng không ngốc, nó đem hành động của Hàn Mục Vi xem ở trong mắt, tự nhiên sẽ không lại tiến về phía trước, nó phun ra một đạo lưỡi dao gió để thử. Hàn Mục Vi căn bản không tính toán trốn, tay phải cầm Muộn Côn ngăn cản trước người, lập tức đã bị tới mặt sau của dòng suối: "Khụ khụ.." - Ngực quá đau, bất quá lúc này nàng cũng vì vậy mà cách bầy sói một khoảng cách.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, con tuyết lang vương kia lại có ý tránh khỏi bố sát trận của nàng, chậm rãi dòng suối bên này đi tới, thậm chí trong mắt nó, Hàn Mục Vi vẫn thấy được một tia khinh thường, chẳng lẽ đây là một con tuyết lang vương biến dị? Đúng rồi, đôi mắt của phong tuyết lang đều là màu xanh lục hoặc là màu lam, nhưng con tuyết lang vương này lại có một đôi mắt màu bạc.

Không đợi Hàn Mục Vi đứng lên, lại một đạo lưỡi dao gió nghênh diện lại đây, nàng thấy tình thế không ổn, liền không hề do dự lập tức ném kiếm khí cầu.

"Hưu" một tiếng, Hàn Mục Vi nghe được thanh âm xé rách của không khí, mới vừa ngẩng đầu liền thấy một đạo dòng khí lăng liệt màu ngân bạch như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt xâu xé một đám tuyết Phong Lang, ngay cả bố sát trận của nàng giống như giấy Tuyên Thành mà bị đánh bại. Lang Vương rốt cuộc là tứ giai yêu thú, lại là lấy tốc độ để xưng tuyết Phong Lang, thực lực còn là phi thường bưu hãn, bất quá nó tuy tránh thoát kiếm khí, nhưng cũng đã không còn dáng người ưu nhã như vừa nãy.

Hàn Mục Vi ôm đầu, còn không có tới kịp suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, tuyết lang vương liền thét dài một tiếng, phẫn nộ quay đầu, lòng bàn chân như có gió liền hướng chỗ nàng chạy tới. Hàn Mục Vi thấy thế, nhìn lướt qua dòng suối cạc nàng một bước xa, tâm hung ác lại tung ra thêm một viên kiếm khí cầu, dùng hết toàn lực của đôi tay mà ném, sau đó đầu nhập vào bên trong dòng suối, nín thở giống con rùa mà bơi ở đáy hồ.

"Phanh"

Một tiếng vang lớn, đất rung núi chuyển, Hàn Mục Vi cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị vỡ nát, thất khiếu tê dại, đây là muốn chết sao? Nàng còn không có công đạo hậu sự, nhẫn trữ vật của nàng còn có không ít bảo bối, còn có.. còn có cha mẹ có trách nàng hay không? Cũng chính là tới giờ khắc này, nàng mới phát hiện nàng có rất nhiều cái không bỏ xuống được, bất quá đáng tiếc, hình như đã chậm.